Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1787: Nhìn trời

Quay đầu nhìn lại, giống như có người đứng ở bên ngoài rạp chiếu phim, nhấc màn che lên, sau đó cứ như vậy mà đi vào.
Cô gái còn che dù, một chiếc dù màu đỏ.
Toàn bộ cảnh tượng, người không biết còn tưởng rằng thần bí quỷ dị bao nhiêu.
Nếu như đổi một một tình cảnh thực tế hơn có thể lý giải hơn để giải thích.
Đại khái tương đương với rạp chiếu phim nhỏ tồn tại trên đường phố cách đây hơn ba mươi năm về trước vậy, một cái máy ghi hình cộng thêm một cái máy xem trắng đen nhỏ – thứ có lẽ còn không được tính là TV nữa.
Vào niên đại đó, cái rạp chiếu phim nhỏ này, thế nhưng lại mang theo những ký ức đẹp đẽ của không biết bao nhiêu người, dù sao khi đó, máy truyền hình và máy ghi hình vẫn là hàng xa xỉ.
Giống như bây giờ ra quán cà phê internet để lên mạng vậy, vào xem phim điện ảnh, phim đề tài võ thuật Hồng Kông và phim cảnh sát tội phạm là chủ đề lúc bấy giờ.
Đương nhiên, vì thu hút trong kinh doanh, mỗi ngày sẽ đặc biệt định ra thời điểm để phát một vài phim điện ảnh cao hơn cấp hai một cấp.
Trong một căn phòng không gian không lớn, chen chúc đầy những ông già, ông trung niên, trai tráng nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong máy truyền hình không ngừng nuốt nước miếng.
Tình cảnh này, tương đương với việc ba anh trai Châu Trạch, Doanh câu, Nửa gương mặt đang trốn ở trong điểm chiếu phim vừa xem phim, kết quả, em gái Hạn Bạt nhà mình cứ như vậy mà đi vào.
Đoạn phim được phát lại, vẫn còn ở đấy, chẳng qua là ở nơi này, đã không còn ai đi chú ý tới tình tiết kịch tính tiếp theo nữa.
Đối với Hạn Bạt, ông chủ Châu thực sự không có một chút cảm tình nào.
So sánh mà nói, anh vẫn cảm thấy vị trên cầu Nại Hà kia thích hợp hơn một chút, si ngốc chờ đợi nhiều năm như vậy, không đòi hỏi gì cả.
Khiến cho người ta không thể không cảm thán một tiếng, từ xưa phụ nữ tốt luôn phối với nam rác rưởi.
Mà trước mắt vị này, thân phận vô cùng tôn quý, con gái của Hoàng Đế, thân phận Đế Cơ, cộng thêm việc, giống như Doanh câu, cũng được xem là một trong những thủy tổ của cương thi.
Ngược lại không phải đang nói là cương thi từ thời Thượng cổ cho tới nay đều là đời sau của bọn họ, mà đang nói là, bọn họ được xem như những người đầu tiên lĩnh ngộ được ý nghĩa thực sự của “cương thi”, đối với sự phát triển nhục thân và linh hồn, đã đạt tới cảnh giới bất tử bất diệt.
Giống như rất nhiều môn phái trong giang hồ cùng với rất nhiều gia tộc nghệ nhân thủ công đời này truyền cho đời khác, đều cung phụng Quan Nhị Gia như tổ nghề, ý nghĩa trong việc đó, cũng không phải là tất cả bọn họ đều là đời sau của Quan gia.
Có đôi lúc, ông chủ Châu cũng cảm thấy bản thân bị ám ảnh cưỡng chế, chỉ cần điều kiện cho phép, thường sẽ rất chú trọng vào chuyện nghèo.
Nhưng vị Đế Cơ ở trước mắt này, mới thật sự là chuyên gia thêu dệt chuyện, nhớ lại chuyện trên núi Nga Mi lần ấy, thiếu chút nữa đã khiến cho Châu Trạch cho là cô ta và Doanh câu là kiểu tình ý bền chặt vững chắc hơn cả sắt thép.
Sau đó, còn nhân cơ hội thực hiện một trận đánh lén với tiệm sách, mục tiêu chính là Oanh Oanh.
Người phụ nữ này, bản lĩnh gây chuyện, thật sự là khiến cho người ta không thể không bội phục, hết lần này tới lần khác vẫn luôn trong vở kịch một vai ấy.
Cũng tỷ như hiện tại, Châu Trạch thực sự không thể hiểu được.
Mọi người đang xem phim đấy, cô ta lại thò đầu ra làm gì?
Ánh mắt của Doanh câu cũng rơi vào trên người của Hạn Bạt, Hạn Bạt cũng nhìn về phía Doanh câu, khẽ mỉm cười.
Giữa hai lông mày, dường như có ngàn vạn sự quyến rũ, những lại lộ ra một vẻ lạnh lùng.
Hiển nhiên, cô ta cũng biết rõ, giữa bản thân và Doanh câu, đã không thể nào nối lại tiền duyên được nữa rồi.
Trước khi lão Trương còn chưa thăng thiên, vào một buổi tối, Châu Trạch từng nghe được lão Trương và lão đạo đang vừa uống chút rượu vừa trò chuyện, lão Trương đã nhớ tới vợ trước của mình, cảm thán nói, nếu như một người phụ nữ không yêu bạn, vậy thì ánh mắt của cô ấy, sẽ trở nên thực tế hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận