Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 935: Meow! (2)

Ông chủ Châu vẫn không hoảng chút nào, cảm giác này, giống như là đang nhìn con gà nhảy nhót vui vẻ nhất ở trong sân đang tận tình biểu diễn, tưởng tượng đến dáng vẻ của khi được lấy từ trong lò nướng ra sau một hồi nữa.
Hơn nữa làn điệu đan hát ở trên đài, hoàn toàn xa lạ.
Giải Trãi giơ tay lên.
Anh ta dự định phá vỡ trận pháp này trước.
Ông chủ Châu cũng giơ tay lên.
Anh không thể nào để cho Giải Trãi phá vỡ trận pháp này được.
- Rắc rắc!
Một âm thanh thanh thúy truyền tới.
Không phải là trận pháp bị vỡ.
Mà là từng đạo rắn điện màu đỏ bắt đầu không ngừng rong ruổi ở trên người Giải Trãi.
Giải Trãi vừa mới giơ lên tay.
Hạ xuống.
Thân thể run lên.
Lại lần nữa ngồi trở lại trên ghế.
Cúi thấp đầu.
Trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
- Đây là...
Hai tay của Giải Trãi đặt ở vị trí lồng ngực của mình.
Nơi đó.
Vừa mới bị Châu Trạch nhét một cái cây sát bút vào.
- A... A...
Sâu trong đáy lòng.
Truyền đến âm thanh cười khẽ của Thiết hàm hàm.
Châu Trạch có thể hiểu được.
Nhớ lại lúc đó, thời điểm quan hệ của Thiết hàm hàm và anh không tốt, mấy lần nổi giận, đều là bị sát bút cưỡng ép phong ấn lại đi.
Loại tư vị này, anh đã trải nghiệm qua, lúc này lại nhìn thấy người khác cũng đã trả nghiệm ở đây, tự nhiên cảm thấy thoải mái không ít.
- Cây bút này, tại sao lại ở chỗ này...
Giải Trãi hơi nghi hoặc một chút, cũng có chút mờ mịt, nhưng giọng điệu cùng với động tác của anh ta, vẫn toát ra một cách tự nhiên lưu loát như cũ.
- Rắc rắc!
m thanh giòn vang ở vị trí ngực lại truyền tới một lần nữa.
Một chữ “Phong” thật to, treo lơ lửng ở phía trên Giải Trãi, bắt đầu ép xuống phía dưới!
Giải Trãi ngẩng đầu lên.
Há miệng.
Phát ra một tiếng rít.
Chữ “Phong” bắt đầu run rẩy, bị ngăn cản, không thể thực sự đi xuống.
- Một chỗ nho nhỏ, lại có những thứ thú vị như thế này.
Lòng bàn tay của Giải Trãi mở ra.
Một đoàn hắc ám ở du tẩu ở trong lòng bàn tay.
Sau đó chợt ấn về phía lồng ngực của mình:
- Thiên địa Pháp Độ, Tuyên Cổ Vĩnh Tồn, phong!
- Xì xì xì tí tách...
m thanh giống như là lửa lớn rán mỡ truyền tới.
Trong cổ họng Giãi Trĩ phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Chờ đến lúc anh ta lại dời bàn tay đi.
Ngực của Lão Trương cũng chính là vị trí mà Châu Trạch đâm sát bút vào.
Lại xuất hiện một cái khe hở màu đen.
Sát bút lấy phong ấn làm sở trường.
Lại bị phong ấn lại rồi!
Một màn này, chính Châu Trạch cũng có chút kinh ngạc.
Ông chủ Châu cũng đã kinh ngạc rồi, quần chúng ăn dưa ở vòng ngoài của tiệm sách chính là lấy làm kinh sợ.
Vốn là, dưới cái nhìn của bọn họ, cây bút máy kia chính là mấu chốt của phong ấn, là đòn sát thủ, bây giờ chỗ dựa lớn nhất bị phong ấn, vậy kế tiếp, nên làm cái gì?
Trong mắt Hứa Thanh Lãng ngược lại lộ rã vẻ đã hiểu.
- Pháp thú, vốn là kẻ nắm giữ Pháp Độ, tiến hành phong sát đối với tất cả những thứ không hợp pháp vi phạm quy lệ.
Phong Ấn Chi Thuật, vốn là của sở trường ta của anh ta nha.
Thất sách, thất sách rồi.”
Lấy phương pháp phong ấn đối phó với pháp thú.
Thật là có chút múa búa trước mặt Lỗ Ban.
Luật sư An liếc Hứa Thanh Lãng một cái, nói:
- Bây giờ không phải là lúc cậu làm vai quần chúng ở bên cạnh mà giải thích đúng không?
Hứa Thanh Lãng mỉm cười nhìn về phía luật sư An, nói:
- Cũng không biết thế nào, tôi thấy anh không khẩn trương, tôi đành không khẩn trương.
- ... - Luật sư An.
Đây ý là, lúc trước khi thật sự có nguy hiểm, tôi rất kinh sợ?
Chẳng qua là, nói thì nói như vậy.
Hứa Thanh Lãng vẫn móc lá bùa cùng ngân châm từ trong túi ra, đây là dự định trong tình huống vạn bất đắc dĩ phải cưỡng ép kích thích tiềm năng trong thân thể của mình, xin từ trên người Hải Thần!
Tiểu Hầu Tử cũng nhảy khỏi ngực lão đạo, nằm ở trên quầy bar, cắn răng, cơ thể run lên một cái, tùy thời chuẩn bị hóa thân Yêu Hầu.
Trên vách tường ở tầng một của tiệm sách, cây dây deo màu xanh ngọc bích đã bao phủ, tùy lúc chuẩn bị hạ xuống.
Trong góc.
Thằng bé trai đứng lên, miệng có chút mở ra, đang thử điều động sát khí ở bên trong cơ thể.
Tiểu Loli đứng ở bên cạnh thằng bé trai, không lên tiếng.
Ngay cả lão đạo.
Lúc này cũng đã đưa bàn tay vào trong đũng quần rồi.
Biểu cảm ngược lại cực kì nghiêm túc.
Nhưng động tác này.
Phối hợp với cái biểu cảm này.
Thật sự là muốn tức cười bao nhiêu thì tức cười bấy nhiêu.
Luật sư An sửng sốt một chút.
Tôi đệt.
Đây là muốn quay phim truyền hình sao?
Mỗi một người đều biểu hiện ra thấy chết không sờn?
Có phải là phải cho các người thêm chút BGM sục sôi đau buồn hay không nha! (BGM – background music: nhạc nền)
Chuyện này thông thường đều nhìn thấy trong phim chiến tranh, mấy thương binh tụ tập chung một chỗ, dưới khói súng tràn ngập, đồng thời lại chạy về phía trước đánh địch một lần nữa.
Không đúng, không đúng.
Vậy các người đều là diễn viên sao?
Đúng rồi!
Luật sư An bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
Anh ấy, so với những người khác, thì nắm giữ được một chút tin tức.
Đó chính là vị ở bên trong cơ thể ông chủ kia.
Không ngoài dự liệu.
Hẳn là đã thức tỉnh.
Không nhìn thấy bây giờ vẻ mặt ông chủ còn như thường sao.
Luật sư An thật sự không tin Châu Trạch là đang giả vờ!
Anh không giả vờ.
Mà mình phải giả vờ nha!
Luật sư An lộ ra bạch cốt thủ, anh ấy chỉ còn lại một cánh tay, nhìn rất có phong thái của Dương đại hiệp, chỉ tiếc tiệm sách trong không có Đại Điêu, chỉ có một con Chồn ngốc.
Có lúc.
Luật sư An cũng sẽ hoài niệm bản thân lúc trước mặc âu phục màu đỏ rượu áo mũ chỉnh tề, mặt đầy lịch sự nhưng lạnh lùng, khi đó anh ấy hoàn toàn có thể đi làm nhân vật trang bìa cho các tạp chí thời trang dành cho nam.
Nhưng bây giờ.
Aish….
Thật ra thì không trách anh ấy được, là cái thế giới này cái xã hội này quá tàn khốc, bất kỳ đồ tốt đẹp nào cũng đều bị vặn vẹo đến biến hình ở nơi này.
Anh ấy đang đi về phía trước.
Đi tới vị trí sát bên trận pháp.
Vẻ mặt bình tĩnh.
Không có bất kỳ chỗ nào dùng sức quá nhiều.
Chỉ còn lại u buồn nhàn nhạt.
Ngón tay bạch cốt đặt ở bên môi của chính mình nhẹ nhàng gảy.
Nhàn nhạt nói:
- Ông chủ, anh rút lui trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận