Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 717: Núi Dã Nhân! (1)

Bóng sáng màu xanh lục lại quay về trong cơ thể Hứa Thanh Lãng
Cả người Hứa Thanh Lãng cũng khôi phục bình thường.
Châu Trạch giơ tay sửa sang lại cổ áo giúp Hứa Thanh Lãng, nói:
- Không có việc gì chứ?
Hứa Thanh Lãng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói:
- Không có việc gì.
- Ừm.
Châu Trạch giơ tay, định lấy nửa chiếc lá dính trên tóc Hứa Thanh Lãng xuống.
Hứa Thanh Lãng lui về sau một bước.
Mắt lộ vẻ ghét bỏ, nói:
- Ghê tởm.
Châu Trạch gật gật đầu, chấp nhận sâu sắc nói:
- Quả thật ghê tởm.
Hơn mười thi thể nằm ngổn ngang trên đất, hơn nữa có không ít người chết không toàn thây, cho nên mùi máu tanh gần đó vô cùng nặng, cũng may nơi này hơi nghiêng về rừng mưa nhiệt đới, đầm lầy rắn rết nhiều, thi thể để ở đây không bao lâu nữa chắc sẽ một lần nữa quay về vòng ôm của đại tự nhiên.
Châu Trạch và luật sư An không có hứng thú muốn biết thân phận của nhóm người này rốt cuộc là gì, bản thân bọn họ vì có chuyện mới đi ra, sở dĩ giải quyết bọn chúng cũng không phải vì ghét ác như thù giảm bớt chút gánh nặng cho chiến sĩ biên phòng hay tăng thêm một chút bảo đảm an toàn cho nhân dân tổ quốc.
Thuần túy chỉ bởi vì một tên ngốc trong đó treo đúng họng súng.
Một viên đạn lạc suýt chút nữa đưa luật sư An về tây.
Hứa Thanh Lãng lấy nước khoáng trong ba lô ra, bắt đầu rửa tay.
Châu Trạch lại nhìn thi thể ở bên cạnh, nhặt một khẩu súng lên, là loại gì, Châu Trạch không biết, trong đội ngũ cũng không có ai biết, lại tháo đạn ra, ném khẩu súng cho Oanh Oanh để cho cô xử lý, đơn thuần lưu lại làm vật kỷ niệm.
Chuẩn bị một phen, mọi người lại lần nữa lên đường.
Thật ra cách điểm đến thật sự không xa, nhưng nơi này không có công cụ thay đi bộ, chỉ có thể đi bộ tới, đường lại cực kỳ lầy lội, rất không dễ đi, tốc độ dĩ nhiên không nhanh nổi.
Đồng thời.
Trong chạc cây lá cây mọi người đi qua còn ẩn nấp từng con đỉa, chỉ cần người vừa đụng tới chạc cây chúng nó sẽ lập tức xông đến, tiến thẳng vào trong quần áo bạn.
Khi thứ đồ chơi này hút máu, ban đầu bạn không cảm giác được, cho nên rất nhiều người không có kinh nghiệm tiến vào rừng mưa nhiệt đới này, thường đợi đến khi ngồi xuống nghỉ chân dựa vào cây to mới có thể phát hiện được trên người mình treo đầy con đỉa hút đến phình to.
Oanh Oanh cũng không sợ thứ này, nhưng ba người đàn ông lớn xác kia lại bởi vì vậy mà cần lo lắng nhiều hơn một chút, đây xem như vũ khí sinh học, lá bùa nước phép không có hiệu quả đối với chúng.
Sát khí hoặc yêu khí có tác dụng, nhưng cũng không thể luôn luôn phóng thích ra đi? Mọi người cũng không phải động cơ vĩnh viễn.
Đi một chút rồi dừng, dừng rồi đi một chút.
Đợi đến khi lại vào đêm.
Luật sư An vẫn luôn thăm dò.
Mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nói điểm đến.
Vị trí cần đến không phải là khách sạn năm sao mở ra trong núi sâu.
Cũng không phải là khói bếp lượn lờ và một bàn cơm ngon.
Trên thực tế.
Điểm đến.
Là một dãy núi trùng trùng điệp điệp trên trăm dặm --
Núi Dã Nhân!
- Chỗ tốt đấy, năm đó Gia Cát Lượng đã bảy lần bắt Mạnh Hoạch ở đây.
Luật sư An cười hề hề nói.
Sau đó gạt bỏ một con đỉa mới vừa bám vào trên cánh tay mình.
Bởi vì mới vừa rơi lên, con đỉa còn chưa kịp xé rách da hút máu, cho nên lấy xuống đơn giản, bằng không đợi nó bắt đầu hút máu, muốn tiện tay gạt xuống như vậy sẽ không dễ dàng.
Thật ra.
Núi Dã Nhân cũng rất nổi tiếng trong nước, nhưng mà ngược lại hoàn toàn khác với Thần Nông Giá trong nước mấy năm trước lấy truyền thuyết dã nhân mà nổi danh.
Luật sư An nói như vậy, thật ra vẫn dựa theo ý tứ trước đó của anh, có mấy lời, trong lòng có thể hiểu được, nhưng không thể nói ra được.
Châu Trạch nhìn thoáng qua luật sư An, trực tiếp phản bác:
- Khi Gia Cát Lượng lãnh binh từ Thành Đô ra bình định, chỉ đánh tới bên Côn Minh kia thôi, sao có thể chạy đến tận đây?
Tiểu thuyết diễn nghĩa và lịch sử rất dễ dàng bị làm lộn xộn.
Nhưng mà.
Khu vực núi Dã Nhân này thật sự là vùng đất Trung Quốc trong lịch sử, chỉ bởi vì một loạt rung chuyển cận đại, khiến bản đồ ban đầu bị mất không ít, lại còn sót lại rất nhiều vấn đề tranh chấp lãnh thổ.
Chỉ có thể nói tổ tiên bọn họ rất có khả năng xây dựng, xây dựng ra gia nghiệp lớn như vậy.
Con cháu đời sau quá phế quá củi mục, không thể giữ được.
- Tính toán làm gì, tính toán chẳng có ý tứ gì.
Luật sư An lơ đễnh, nhìn sắc trời, nói:
- Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở trong này đi, ngày mai lại đi vào, còn có một số thứ phải chuẩn bị trước khi đi vào.
Tiếp theo, chính là xây dựng cơ sở tạm thời.
Dụng cụ cắm trại dã ngoại như lều trại gì đó đều mang đầy đủ hết, Oanh Oanh sức lớn, một mình vác nhiều thứ như vậy, nhưng không hề mệt chút nào.
Hứa Thanh Lãng bắt đầu nấu cơm, điều kiện nơi này có hạn, mọi người lại không có hứng thú đi săn thú ăn món ăn thôn quê gì đó, cho nên nói là làm cơm, thật ra không có gì ngoài mỳ trộn kết hợp với canh rau dưa mà thôi.
Luật sư An còn đi ra ngoài chặt không ít cành cây về, cắt gọt phẳng phiu rồi lại lấy giấy dai và ngọn nến từ trong ba lô mình ra, sau khi ăn xong vẫn ngồi ở kia yên tâm bắt đầu vùi đầu vào làm việc.
Châu Trạch lại về lều trại ngủ một giấc với Oanh Oanh trước, có lẽ trong lòng nhớ tới chuyện sau khi trời sáng sẽ chính thức vào núi, nên vừa cảm thấy mới ngủ không được bao lâu đã tỉnh.
Lúc đi từ trong lều trại ra, Châu Trạch thấy luật sư An vẫn ngồi ở đó bận rộn, canh chừng lửa trại trước mặt, Hứa Thanh Lãng cũng đã sớm đi nghỉ ngơi.
- Đây là làm, đèn lồng?
Châu Trạch chỉ vào “Tác phẩm” đã hoàn thành đặt trước mặt luật sư An.
Năm đèn lồng, bên trong còn đặt ngọn nến, chia làm hai màu đỏ trắng, ngọn nến đều là sáp ong.
Hiện giờ luật sư An còn đang làm đèn lồng thứ sáu, phần lớn nguyên liệu đều mang theo trước đó đặt trong ba lô, cũng chỉ có cành cây là nguyên liệu lấy tại chỗ.
- Ừm...
Luật sư An duỗi thắt lưng.
Hắt xì một cái.
Gật gật đầu.
- Đúng, đèn lồng.
Châu Trạch rót một chén nước từ trong bình giữ nhiệt mang theo ra cầm trong tay chậm rãi uống, lại liếc nhìn khe núi trước mặt, nói:
- Thứ đồ chơi này có phải hơi lớn không?
Đời này.
Châu Trạch từng trải qua tình cảnh tương đối lớn.
Ba thôn làng tính là một.
Hang động chỗ bé trai cũng coi như là một.
Nhưng hai thứ này so sánh với thứ trước mặt chờ đợi anh sau khi trời sáng.
Lại không tính là gì cả.
Luật sư An cầm lấy cái chén siêu to ở bên người.
Đổ vào miệng vài ngụm cà phê lớn.
Chép chép miệng.
Nhìn Châu Trạch.
Cười nói:
- Ông chủ, sợ sao?
Châu Trạch lắc đầu:
- Chính là không muốn lại ra cái gì ngoài ý muốn, mọi người cùng nhau đi ra, dù sao cũng phải cùng nhau bình an trở về.
Luật sư An há miệng thở dốc, định nói ông chủ nhà mình không nên lòng dạ đàn bà như vậy, nhưng ngẫm lại mình cũng là thuộc hạ của anh, không cần thiết phải khuyên ông chủ của mình không cần để ý đến tính mạng của mình, nên không nói gì nữa.
Đêm nay, không có sao, có ý thời tiết ngày mai không tốt lắm.
Luật sư An cuối cùng đã làm xong bảy cái đèn lồng, cái đầu không tính là lớn, hai cây gậy gỗ tương đối thô treo ba cái mỗi bên, cây gậy ở giữa có một sợi dây leo nối lại, phía trên này cũng treo mỗi bên một cái.
Một người có thể nâng cả lên, tư thế này có phần giống như kiệu phu nâng kiệu.
Chờ tất cả chuẩn bị xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận