Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1478: Lão ca nóng tính (1)

Ngược lại thì hiện tại ông ta cũng không có người thân gì.
Chờ đến lúc bản thân rời đi.
Cũng không để lại trói buộc gì cả, dường như như vậy mới là tốt nhất.

- Lão đầu tử, cái tên khốn nạn không có lương tâm đáng chết nhà ông, tôi bị người ta bắt nạt, ông lại còn ở nơi này giả vờ ngủ!
Lão thái bà đi vào trong phòng ngủ, đưa tay đập một cái lên trên ngực lão đầu đang nằm ở trên chiếu.
- Tôi đây còn chưa phải là quả phụ đâu, nhưng tôi gả cho ông thì khác một quả phục chỗ nào chứ? Cuộc sống của quả phụ người ta còn thoải mái hơn tôi nhiều đấy!
Nói xong, lão thái bà lại tát về phía lão đầu một cái.
- Đồ vô dụng, lấy ông thì có ích gì chứ, cả ngày cũng biết ngủ ngủ ngủ mà thôi!
Lão thái bà lại đánh một cái nữa.
Lần này.
Tay của bà ta bị lão đầu tay bắt được.
Đây là một bàn tay gầy như que củi.
Lão đầu cũng mở mắt ra.
Mắt trái lõm xuống, mắt phải hiện lên màu đỏ, miệng có chút há ra, bên trong có thật nhiều xúc tu đang thò ra ngoài.
Lão thái bà không có chút dáng vẻ bị kinh sợ nào, vẫn hùng hùng hổ hổ như trước, nói:
- Hứ, đến lúc này cũng chịu tỉnh rồi?
Bụng của lão đầu bỗng nhiên phồng lên.
Giống như là quả bóng được bơm đầy khí.
Sau đó lại xẹp xuống.
Nhưng rất nhanh lại phồng lên.
Vị trí rốn không ngừng có khói mù màu đen lần lượt phun ra rồi lại bị hút ngược trở vào, trong không khí, bắt đầu tràn ngập một mùi hôi thối đậm đặc.
Lão thái bà lau lau nước mắt, lộ ra chút vẻ ân cần, nói:
- Đói rồi sao?
Lão đầu gật đầu một cái, lộ ra tủi thân và cầu xin.
Lão thái bà rút tay ra, đứng lên, đi tới cửa phòng ngủ, nhìn xuyên qua rèm cửa sổ ở phòng khách mà nhìn ra ngoài:
Vỗ tay một cái.
Oán hận nói:
- Đúng lúc lắm, cái lão già mới vừa đắc ý trước mặt tôi kia lại còn chưa đi.

Buổi chiều, Châu Trạch thật sự vẫn theo lão Trương đến trường tiểu học.
Nếu đã đáp ứng Phùng Tứ dạo này phải làm phối hợp với chuyện vận động của anh ta, phải làm một ít “việc tốt”, đương nhiên là ông chủ Châu sẽ không nuốt lời.
Trên sân chơi của trường học, đám học sinh tiểu học đều mang theo ghế của mình xếp hàng thành đội ngũ chỉnh tề mà ngồi ở trong sân chơi.
Lão Trương ngồi ở trên bục, cầm microphone giảng giải về pháp luật căn bản.
Trên thực tế, lão Trương vẫn luôn là hiệu trưởng danh dự của trường tiểu học này, dĩ nhiên, là không lấy tiền, mỗi học kỳ làm một hai lần giảng dạy là được rồi, nếu anh ấy không rảnh mà nói, cũng có thể phái những cảnh sát khác tới.
Nắng buổi chiều có chút lớn, mặc dù không đến mức khiến cho người ta say nắng, nhưng nếu để cho người ngồi ở phía dưới chỉ đơn thuần nghe lời giảng giải khô khan mà nói, đó cũng coi như một loại hành hạ đi.
Chẳng qua là, đoán chừng thì đám học sinh cũng đã sớm làm quen với việc chịu đựng loại hành hạ này rồi.
Ngược lại thì lão Trương cũng không máy móc, cũng không soạn bản thảo gì đó để đọc theo, trực tiếp lấy một vụ án được tính là hiếm thấy coi như mở đầu.
Không riêng gì đám học sinh đang ngồi trong sân trường ở bên dưới mở to mắt nghe đến rất nghiêm túc, ngay cả các giáo viên phụ trách hỗ trợ giữ trật tự và những người lãnh đạo, cũng đều nghe rất nhiệt tình.
Nói xong máy vụ án, kể lại trước, sau đó lại phân tích, cuối cùng tổng kết lại, vừa đảm bảo tính thú vị, nhưng cũng vẫn có đầu có cuối, dẫn đến hiệu quả dẫn dắt cho mọi người ghi nhớ.
Ông chủ Châu vẫn đứng ở bên cạnh bục giảng, đối với biểu hiện của lão Trương, thật sự có chút bất ngờ.
Lão Trương – lúc bình thường trong tiệm sách coi như là một người tương đối biết điều và cứng nhắc, lại cũng có một dáng vẻ như vậy.
Như thế này thì nếu không làm cảnh sát, cũng có thể trực tiếp đến các chuỗi trường học khác nhau, làm loại “người hướng dẫn” rót canh gà và đánh tiết gà đi.
Vụ án cuối cùng, kể về bản thân lão Trương, nói chính xác, là bản thân của thân phận này.
Nằm vùng trong tập đoàn ma túy, đấu trí đấu dũng, truyền tin tức về cho cảnh sát, đủ loại trường hợp tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, do chính miệng “người trong cuộc” là lão Trương kể lại, so với những cảnh quay trong phim truyền hình cảnh sát trộm cướp, hiệu quả còn phải xuất sắc hơn ba phần.
- Cho nên, những người bạn nhỏ, đừng nên cho là, những thứ như ma túy cách mọi người rất xa xôi, thật ra thì, thực sự không xa đâu!
- Căn cứ vào những vụ án trong những năm gần đây mà xem, thanh thiếu niên bị ma túy làm hại đang có khuynh hướng dần dần tăng lên, có thể nói, bàn tay ma quỷ này, đã và đang không ngừng nhích gần tới chúng ta!
- Chờ sau này khi các bạn tốt nghiệp, các bạn lên đến trung học rồi, lên đại học, thậm chí nói khó nghe một chút, sợ các bạn nửa đường thôi học, những chuyện này đều không tính là gì cả, con đường đời vẫn còn rất dài, nhưng nếu như bạn dám can đảm động vào thứ đó, vậy cuộc sống của bạn, đã hoàn toàn không còn đường lui nữa rồi!
- Hàng năm, có rất nhiều chiến sĩ cảnh sát trên tuyến đầu trong công cuộc phòng chống ma túy bị thương, hy sinh, sự bỏ ra của bọn họ, thật ra thì chính vì bảo vệ tương lai của các bạn, hy vọng chống đỡ một mảnh trời bình an sạch sẽ cho các bạn, chúng ta nên cảm kích từ tận trái tim, đồng thời, chúng ta phải quý trọng, không thể cô phụ và lãng phí sự cống hiến cũng như hy sinh của bọn họ được!
Bài giảng lấy một tư thế “chào” để kết thúc.
Đám học sinh tiểu học ở bên dưới, có một số cũng chào theo, một phần khác thì ra sức vỗ tay, từng khuôn mặt nhỏ đều lộ ra vẻ rất hưng phấn.
Hiệu trưởng trường học ở bên cạnh thì lộ ra nụ cười ghen tỵ, sự hưởng ứng của đám học sinh, có lẽ còn nhiệt huyết dâng trào hơn nhiều so với lúc ông ta nói chuyện khi tựu trường hằng năm nha.
Phó hiệu trưởng ở bên cạnh thì len lén dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn hiệu trưởng một cái, cái đoạn diễn văn mở đầu buổi lễ tựu trường vạn năm không đổi “Trong cơn gió mùa thu thoải mái, hoa quế vàng gửi mùi hương” của ngài ấy, có ai không chán ngán chứ?
Ừm.
Ông chủ Châu cũng không ở bên cạnh qua sát toàn bộ quá trình.
Có một người bạn nhỏ nghịch ngợm, vừa nghe bài giảng vừa ngoáy lỗ mũi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận