Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 224: Hoa nở bỉ ngạn bản không bờ (1)

Hòa thượng chốc đầu có chút khổ não sờ sờ đầu của mình, sau đó chán nản buông hai cánh tay xuống, hai tay chậm rãi giao nhau, đồng thời lão ta mở miệng nói:
- Châu sai nhân, âm ty rất lớn, tôi biết điều đó.
- Nhưng dù sao đi nữa đây cũng là dương gian, tay của âm ty có dài hơn nữa cũng không thể vươn tới nơi này hô phong hoán vũ.
- Huống hồ.
- Bần tăng còn chưa viên tịch đâu!
Bỗng nhiên hai tay của hòa thượng chốc đầu gồng lên, hai lá bùa xuất hiện ở trong lòng bàn tay của lão ta, lá bùa màu tím, không ngờ lúc này bên trong lá bùa còn xen lẫn một chút điện xà đang chảy xuôi.
Trước đây khi hòa thượng chốc đầu vào phòng sách, đối diện với lời trào phúng của lão đạo lão ta đã nói rõ bản thân và lão đạo không phải người cùng đường, bởi vì dưới cái nhìn của lão ta, lão đạo vốn chỉ là một tên thần côn cầu được ăn uống miễn phí, còn lão ta lại là tồn tại có đạo hạnh chân chính.
- Ô ô ô ô ô ô!
Đám chị gái đứng trên lan can tầng hai lúc trước đồng thời mở miệng phát ra tiếng hô, trong lúc nhất thời, không ngờ dưới tầng một lại có trận trận âm phong nổi lên.
Một tên hòa thượng.
Phối hợp với một đám quỷ.
Sự phối hợp này khá là quái dị.
Nhưng thật sự có thể khiến hòa thượng chốc đầu tăng thêm cảm giác bản thân đang tác chiến trên sân nhà.
- Chuyện của người sống tôi không quan tâm, nhưng chuyện của quỷ chính là chuyện của tôi, tên hòa thượng ông quá giới!
- Vậy thì phải nhìn một chút xem ai chết ai sống, thật sự cho rằng bản thân mình chỉ cầm thêm một giấy chứng nhận quỷ sai lập tức vô địch thiên hạ sao? Thiên hạ rất lớn, không chỉ có một Thông Thành!
Hòa thượng chốc đầu trực tiếp nhào tới, đầu của lão ta không cao, thế nhưng bắp đùi lại rất thô, loại oải cước hổ như vậy một khi lao nhanh tới thật có thể nhanh như gió!
(1) Oải cước hổ: chỉ những người có vóc người lùn, thô nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn và rất giỏi võ nghệ.
- Ô ô ô ô ô ô.
Châu Trạch đang chuẩn bị tiến lên như lão ta.
Chỉ có điều, vào đúng lúc này trong miệng nguyên một đám chị gái ở phía trên đồng thời hộc ra một đống chỉ đen, trong nháy mắt chỉ đen rơi xuống, quấn quanh trên khôi giáp của anh, sau đó sợi tơ vốn là mềm nhũn bỗng nhiên cùng nhau phát lực, trong nháy mắt, Châu Trạch giống hệt như con mồi bị mạng nhện quấn chặt lấy.
Anh muốn tránh thoát theo bản năng nhưng lại cảm thấy thân thể mình như bị vùi sâu vào vũng bùn, không cách nào tự kiềm chế.
Mà hòa thượng chốc đầu lại đã áp sát, thậm chí Châu Trạch có thể nghe được lá bùa trong lòng bàn tay đối phương phát ra tiếng “xì xì”.
Châu Trạch nhắm mắt lại.
Không có biện pháp.
Châu Trạch chỉ có thể lựa chọn tiến vào loại trạng thái kia.
Mặc dù tình trạng cơ thể của anh lúc này không phải rất tốt, cũng chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, nhưng Châu Trạch cảm thấy với tình trạng cơ thể của anh hiện tại, muốn giải quyết phiền phức trước mặt này là chuyện không thành vấn đề, cùng lắm thì lại hôn mê nửa tháng.
- Ông!
Ngay khi Châu Trạch vừa nhắm mắt, đồng thời một đầu lưỡi dài bỗng nhiên từ vị trí tầng hai dọc theo hành lang bay ra ngoài, giống hệt như một cái roi da hung hăng quất tới.
- Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!
Trên mặt mấy chị gái kia đồng thời bị tát một bạt tai, rất hung tợn.
Toàn bộ sợi tơ quấn quanh trên khôi giáp của Châu Trạch cũng theo tiếng động kia mà đứt gãy, Châu Trạch lại khôi phục tự do một lần nữa.
Bóng dáng tiểu loli xuất hiện ở tầng hai, cô bé cầm trong tay một quyển sách bài tập của học sinh lớp ba.
Không ngờ cô bé thật sự có thể len lén đi tìm một chỗ làm bài tập!
Tiểu loli dụi dụi mắt, ngáp một cái, lè lưỡi liếm liếm bờ môi của mình, sau đó cô bé chống một tay lên lan can nhìn xuống Châu Trạch ở phía dưới, dáng vẻ giống hệt như một tiểu nữ sinh thức đêm làm bài tập không nhịn được mệt rã rời, vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Khi hòa thượng chốc đầu đi tới trước mặt Châu Trạch, móng tay trên hai tay Châu Trạch trực tiếp cắm vào.
- Phốc!
Song chưởng của hòa thượng chốc đầu bị mười ngón tay của Châu Trạch xuyên thủng.
Nhưng trong khoảnh khắc.
Điện xà trên lá bùa giống hệt như được trao cho sinh cơ, trực tiếp chui vào trong cơ thể Châu Trạch, Châu Trạch chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp tê dại một trận, theo bản năng quỳ xuống.
Không ngờ song chưởng của hòa thượng chốc đầu bị bản thân mình xuyên thủng mà lão ta vẫn có thể chịu đựng được, vẫn duy trì thế đứng thẳng như cũ, khóe miệng còn mang theo nụ cười giễu cợt.
- Bần tăng đã nói…
Ngay sau đó!
Châu Trạch ngẩng đầu, móng tay trên mười ngón tay lần thứ hai dài ra.
- Phốc!
Tiếng động như vải vóc bị xé nát.
Song chưởng của hòa thượng chốc đầu trực tiếp nổ vỡ ra.
- A a a a! ! ! !
Hòa thượng chốc đầu kêu thảm thiết, đồng thời không ngừng lui về phía sau, sau khi mất đi hai tay thoạt nhìn lão ta có vẻ không cân đối, hai tay nhìn như hai que kem, có vẻ rất đột ngột.
Châu Trạch hít thở sâu nhiều lần.
Anh hơi mệt chút.
Bởi vì lúc trước tiểu loli ra tay trợ giúp, nên anh quyết định không tiến vào loại trạng thái kia, có thể không liệt thì tốt nhất là không liệt, nào có ai thích chơi trò hôn mê như thế đâu chứ.
Châu Trạch có chút miễn cưỡng đứng lên, trên bề ngoài của khôi giáp đã có rất nhiều vết tích lồi lõm gồ ghề, giống hệt như dấu vết do lửa đốt lưu lại.
Thành thật mà nói, nếu như không phải có một thân khôi giáp này, sợ rằng lá bùa vừa rồi của hòa thượng chốc đầu đã có thể khiến Châu Trạch mất mạng, đối với quỷ vật, loại đồ chơi đó thật sự chính là khắc tinh trời sinh.
Hai tay hòa thượng chốc đầu buông thõng ở phía sau, trán lão ta hướng lên trên, đã đến lúc này rồi không ngờ lão ta còn chú ý duy trì sự kiêu ngạo của chính mình.
Châu Trạch cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì lần trước khi gặp mặt lão ta ở tiệm, tuy rằng dưới cái nhìn của anh hòa thượng chốc đầu có chút chuuni, nhưng vẫn có khí độ của cao tăng như trước, vì sao hiện tại đến nơi này, lão ta không chỉ thích chơi đùa phụ nữ lại còn đánh nhau hăng máu như thế?
Đây cũng không phải thiết lập minh tinh thích chơi đùa.
Thế nhưng thằng này lại có thiết lập trước sau hoàn toàn tương phản, thật sự khiến người ta có chút không đoán ra.
- Ô ô ô!
Tầng hai, dường như mấy chị gái còn muốn gây chuyện.
Tiểu loli nghiêng đầu, lại một lần nữa há miệng ra.
Lần này đầu lưỡi dài không lưu tình chút nào, trực tiếp ghim mấy chị gái kia thành xâu, từng người từng người một bị ghim, sau đó chiếc lưỡi dài bắt đầu uốn lượn trong không gian tầng hai.
Ngay tiếp theo mấy chị gái trên đầu lưỡi cùng nhau xoay tròn, bay nhảy tới nhắm tịt hai mắt.
Bộ dáng này thoạt nhìn giống hệt như một đứa nhóc đồng tâm vị mẫn (2) tìm được một trò chơi mới lạ, nhưng rất nhanh cô bé đã chơi xong, đầu lưỡi trực tiếp hất một cái, mấy chị gái phía trên rơi thẳng xuống, từng người từng người một nện xuống đất, chất chồng lên nhau, giống hệt như mấy người giấy, cũng giống như búp bê bơm hơi bị xì hơi.
Thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Tiểu loli thè lưỡi, giống có chút chua, sau đó cô bé cầm lấy bút tự động tiếp tục mở sách bài tập ra, thúc giục nói:
- Anh tiếp tục đi, tôi làm bài tập.
Nửa tháng không gặp, Châu Trạch phát hiện dường như tiểu loli lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, cao ngạo trước kia, phong cách hành sự vô câu vô thúc.
Giống hệt như trước đây khi cô bé tới trong tiệm mình lần đầu tiên, sau khi nhìn chán rồi lại bỏ chạy tới sát vách, câu vong hồn của cha mẹ Hứa Thanh Lãng đi, bày ra dáng vẻ đại boss nhìn Hứa Thanh Lãng quỳ rạp trên mặt đất khóc rống, sau đó cô bé lại phất phất tay đi về phòng đọc sách sát vách.
Có lẽ là vì thương thế của cô bé đã hoàn toàn khôi phục?
Bạn cần đăng nhập để bình luận