Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1585: Nhân gian chính đạo, thị thương tang*

- Buổi sáng đi mới có chứ?
- Đừng tìm một đầu bếp để so sánh bản lĩnh mua đồ ăn.
Hứa Thanh Lãng cười trả lời một câu, đi ra khỏi cửa, lên xe của mình lái đi.
Khánh tiếp tục đứng ở trước mặt của Châu Trạch.
Nghiêm túc nhìn Châu Trạch.
Những lời mới vừa rồi ông chủ Châu đã nói, cô ta có nghe.
Nhưng cô ta vẫn cố kiềm nén đủ loại lúng túng.
Tiếp tục mở miệng nói:
- Lời anh mới vừa nói, là thật sao?
Châu Trạch đưa tay vỗ bộ ngực của mình một cái.
Nói:
- Từng chữ đều thật lòng, phát ra từ tận tâm can.
- Tôi… sao tôi lại cảm thấy, anh…
Hiển nhiên.
Khánh vẫn còn có chút không tin.
Bởi vì lúc trước Châu Trạch đã chơi đùa lừa gạt cô ta như thế nào.
Nhất là khi ở Dương Châu.
Cho nên Khánh tự nhiên không tin tưởng Châu Trạch sẽ có tư tưởng giác ngộ cao như vậy.
Nếu không lúc trước, thời điểm đội chấp pháp vẫn còn tồn tại.
Tại sao anh lại cố ý biết pháp phạm pháp như vậy?
- Dương gian mà âm phủ, là hai loại vòng tròn không giống nhau, theo nghĩa nghiêm khắc mà nói, chúng ta là người của âm phủ, vậy nên chúng ta không thể cũng không thích hợp để can thiệp quá mức vào chuyện của dương gian.
- Đạo lý này, hẳn là không cần tôi nói thì cô cũng hiểu được chứ?
Khánh dùng sức gật đầu.
- Nhập gia tùy tục, tôn trọng lẫn nhau đi, hơn nữa, từ đầu tới cuối tôi đều tin tưởng, ông trời không dung kẻ ác, nhân gian chính đạo, thị thương tang*.
(*một câu trong bài thơ “Nhân dân giải phóng quân chiếm lĩnh Nam Kinh” của Mao Trạch Đông: “Thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, / Nhân gian chánh đạo thị thương tang.” Dịch thơ: “Trời kia có mắt làm gương, / Đến ngày chánh đạo tang thương đổi đời.”)
- Thật… thật sự sao?
- Ừm.
- Hình như tôi, hiểu được một chút.
- Trước kia cô từng làm trong ngành này, so với tôi thì cô nên hiểu rõ những điều trong đó hơn chứ.
- Đúng, nhưng tôi vẫn cảm thấy, tôi vẫn không nhìn thấu triệt được như anh.
- Không nên như thế, khách khí rồi, hy vọng lời tôi mới vừa nói có thể có chút tác dụng truyền cảm hứng với cô, biết đâu trực tiếp góp phần tăng cao thực lực gì đó thì sao
- Ầy..
Lúc này.
Oanh Oanh vừa mới hái rau quả tươi mới từ trong viện bảo tàng tượng sáp ở phía sau trở về.
Sau khi vào cửa có chút hiếu kỳ địa hỏi:
- Ông chủ, lão Trương bảo hôm nay trong cục phải làm một vụ án rất lớn, rất bận, không tới dùng cơm, nhưng lão đạo đâu rồi, sao lại không nhìn thấy ông ta vậy chứ?
- À, lão đạo sao, cái đó trưởng thôn cùng hắn mấy con trai không phải là bị bắt nào.
- Tôi cảm thấy phải oan có đầu nợ có chủ, có đúng không, họa không liên quan đến người nhà đúng không.
- Cho nên tôi để cho lão đạo đến nhà trưởng thôn an ủi thân nhân của ông ta một chút.
- Ông chủ, tấm lòng của anh thật lương thiện.
- Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy.

Xe của Hứa Thanh Lãng không lái đến chợ thức ăn.
Câu hỏi trước khi đi của Châu Trạch rằng đã đến lúc này rồi mà chợ đồ ăn còn có ếch tươi sao?
Câu này hỏi rất đúng.
Đã đến lúc này, nếu như không hẹn trước, có mua được hay không cũng đã khó nói được, đừng nói là còn muốn đồ tươi mới gì đó.
Mà đối với đám người miệng càng ngày càng khó chiều, cũng đã dần bắt đầu được nuôi thành mấy kẻ tham ăn ở trong tiệm sách này mà nói.
Nếu như bạn dùng thức ăn không tươi để lừa gạt bọn họ.
Quả thật cũng không thích hợp.
Huống chi.
Hứa Thanh Lãng cũng ăn cơm chung với mọi người.
Nếu bạn muốn một người sở hữu hai mươi mấy căn phòng cùng ăn thức ăn không tươi chung với bạn.
Chính quyền địa phương cùng với đám người văn phòng bất động sản cũng sẽ không đồng ý đâu!
Hứa Thanh Lãng dừng xe ở bên cạnh một con mương, ở trước mặt cách đó không xa, có một dòng sông nhỏ, bốn phía, chính là đồng ruộng.
Gió nhẹ thổi qua, đồng ruộng thơm ngát.
Lão Hứa bình tĩnh tựa vào trên cửa xe, hút thuốc.
Một điếu thuốc kết thúc.
Hứa Thanh Lãng lấy ra hai cái bao bố từ trong cốp xe đằng sau, trực tiếp ném bao ở trên mặt đất.
Sau đó.
Dán mặt lên trên một bên gương chiếu hậu.
Cũng không phải là lúc này tự dưng muốn dặm lại lớp trang điểm.
Cũng không phải là muốn kiểm tra xem thử hiện tại màu da của bản thân như thế nào.
Càng không phải là không có chuyện gì nên muốn thưởng thức dung nhan đẹp không lối thoát của bản thân một chút.
Cậu ta chẳng qua chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm hình ảnh gương mặt của mình phản chiếu từ trong gương chiếu hậu.
Đồng thời.
Bắt đầu một trận tranh luận không tiếng động.
Càn rỡ!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể được!
Không được!
Không thích!
Không muốn!
Aish.
Anh cái tên này…
Anh…
Làm nhục người khác!
Haizz…
Chỉ lần này!
Lần sau không được ngoại lệ nữa!
Sau đó.
Từng con từng con ếch nhỏ bé đang yêu bắt đầu cùng nhau ca hát đứng xếp hàng bắt đầu từ trong mương nước, từ trong đồng ruộng, từ trong dòng sông nhảy nhót ra ngoài.
Mọi người chủ động, vui vẻ và nhiệt tình chui vào bên trong bao bố mà trước đó Hứa nương nương đã ném ở trên mặt đất.
Những con cuối cùng tiến vào dường như còn muốn tự mình thắt nút bao tải lại đấy.
Nhưng bận rộn làm việc hồi lâu cũng chưa thành công.
Hứa Thanh Lãng hài lòng gật đầu, cầm hai sợi dây thắt nút bao bố, sau đó bỏ chúng vào bên trong cốp sau xe.
Quay đầu.
Nhìn lại khung cảnh điền viên tuyệt đẹp bốn phía.
Hứa Thanh Lãng ngồi vào trong xe.
Mang theo món quà tặng tốt đẹp từ thiên nhiên trở về.
...
- Cảm ơn sự quan tâm của các cấp lãnh đạo đối với Trần gia thôn, tôi tin tưởng, tương lai của Trần gia thôn, càng ngày sẽ càng tốt hơn!
Trong TV ở trong tiệm sách, đang phát kênh tin tức.
Trong hình, lão trưởng thôn đứng ở trước tấm bia giới ở cửa thôn, nhận phỏng phấn của đài truyền hình.
Ngày hôm ấy, là một nhà máy chế biến giấy lựa chọn địa điểm ở Trần gia thôn.
Trong hình, lão trưởng thôn thần thái sáng láng, trên bia giới ở sau lưng cũng rơi vào ống kính.
Đây là tin tức cũ từ mấy năm trước rồi.
Bây giờ còn phát lại.
Đúng thật là cực kì mỉa mai mà.
Người kế toán không biết tên đã nằm dưới đất suốt mười sáu năm, cũng không có ai để ý tới, dường như tập thể mọi người từ trên xuống dưới đều đã thầm chấp nhận việc vị này đã mất tích, phảng phất như thể căn bản người này cũng chưa từng xuất hiện vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận