Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 364: Chuột bự!

- Đi!
Tiểu loli thúc giục Bạch Oanh Oanh, đôi bàn tay nhỏ đẩy lưng Bạch Oanh Oanh đi ra phía ngoài.
- Làm cái gì vậy!
Bạch Oanh Oanh hỏi ngược lại.
- Ông chủ của cô đã ngồi lên xe, cô mau ra ngoài đi bắt người với chúng tôi.
Lúc này, Bạch Oanh Oanh mới phát hiện ông chủ nhà mình đã ngồi vào xe đậu bên ngoài phòng đọc sách. Cô ấy lập tức không nói nhảm thêm, dứt khoát rời khỏi phòng đọc sách, lên xe.
Châu Trạch ngồi trên ghế sau xe, Bạch Oanh Oanh cũng theo anh, cùng nhau ngồi phía sau với Châu Trạch.
Bạch Oanh Oanh phát hiện, hình như sắc mặt của ông chủ không được tốt lắm, như có ai đó mới vừa trộm núi vàng núi bạc của anh vậy.
Sự thực.
Cũng đúng là như thế.
Châu Trạch vốn cho rằng sau khi mình tỉnh lại, có thể sống như ác long tham lam phương Tây, trái ôm phải ấp núi vàng núi bạc. Nhưng mộng tưởng tràn đầy như thế, mà thực tế lại thật tàn ác. Sau khi tỉnh lại, tất cả kim tệ ngân tệ của bản thân mình đều bị giao cho quốc gia.
Hơn nữa, ngay cả một cờ thưởng anh cũng không nhận được.
Cũng không cách nào nhận được.
Lẽ nào phía trên cờ thưởng viết "Thanh niên có chí liệp sát thổ địa gia tàn bạo, trừ bạo an dân, bảo vệ một phương bình an" ?
- Này, ai lái xe vậy?
Tiểu loli ngồi ở vị trí kế bên tài xế, chỉ vào chỗ lái xe vắng vẻ.
- Cô lái đi.
Châu Trạch rất chết lặng nói.
- ... ... - Tiểu loli.
Kế tiếp, tiểu loli thật thành thật ngồi vào vị trí tài xế, thuần thục nổ máy xe. Cô ấy biết lái xe, mà nói không chừng, tuổi thực của cô ấy còn dài hơn Châu Trạch. Thế nhưng xe mới được khởi động, xa xa đã thấy một xe cảnh sát đi lướt qua.
Tiểu loli vội vàng lê lết về chỗ ngồi kế bên tài xế, bất đắc dĩ nói:
- Tôi không lái được.
Đừng mẹ nó đợi tới lúc nhóm mình nổ máy xe đi bắt người, kết quả bản thân mình đã bị cảnh sát giao thông bắt lại trước. Hơn nữa phòng đọc sách này thật tà môn, nhiều lần vì chuyện không bằng lái mà xảy ra chuyện.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Không chú ý tới tình huống chung quanh.
Anh chỉ nghĩ tới đời trước, bệnh viện mình làm tổ chức tới núi Phổ Đà du lịch. Trong núi này có một hòa thượng bày gian hàng coi bói. Hòa thượng nói anh "ngũ hành thiếu kim".
Lúc đó bản thân anh còn cảm thấy hòa thượng này đang nói hưu nói vượn.
Bây giờ suy nghĩ một chút.
Ai.
- Lão đạo, lên xe!
Lúc đầu, lão đạo đang chọc Hầu Tử… Thấy ông chủ gọi mình, lão liền hấp tấp chạy qua. Lão liếc nhìn đám người Châu Trạch ngồi ở trong xe, gật đầu, ngoan ngoãn ngồi lên chỗ lái xe.
Một lớp lông nhung thò từ bả vai lão đạo ra ngoài, thì ra là tiểu Hầu Tử cũng đi theo.
Trong tiệm sách, hiện tại chỉ còn lại một người bệnh yếu đuối là Hứa Thanh Lãng trông tiệm, thế nhưng vậy cũng đủ rồi. Dù sao thì anh cũng không trông mong phòng đọc sách có thể kiếm được tiền.
Châu Trạch còn chưa hoàn toàn khôi phục lại từ trong trạng thái tổn thương tinh thần. Đối với chuyện này, tiểu loli vô cùng quan tâm. Đối với cô ấy, Châu Trạch có thể sớm làm bộ đầu cũng là một loại giải thoát. Hơn nữa loại chuyện này kiếm bộn tích điểm này không phải có thể đụng đến thường xuyên. Cho nên, tiểu loli muốn kéo theo tất cả sinh linh có thể dùng sức trong tiệm đi cùng.
Dùng lời nói của cô ấy để nói, cho dù lần này bọn họ dùng súng máy bắt muỗi, cũng phải xác nhận con muỗi đã bị ngũ mã phân thây mới được!
Có thể suy ra, nếu không phải Hứa Thanh Lãng bệnh nặng mới khỏi, mới vừa tỉnh, Deadpool vẫn còn là đóa hoa của tổ quốc.
Chắc chắn lần này hai người cũng sẽ bị tiểu loli lôi kéo đi cùng.
Chờ xe lên cầu vượt Giang Hải, Châu Trạch mới hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ đả kích núi vàng núi bạc vụt mất ngay trước mặt mình.
Nhìn trong xe bị nhét đầy người hầu.
Châu Trạch theo bản năng nhếch môi cười cười.
Dù tiểu loli có nói ba hoa chích chòe như thế nào.
Thật ra đều không thể thay đổi một sự thật, đó chính là cô ấy sợ.
Có chuyện Dung Thành lần trước, hiện tại, đối với chuyện ác quỷ trốn ra từ địa ngục, đoán chừng tâm lý tiểu loli còn có chút oán hận. Nhưng cô ấy lại không thể nào buông tha cho lợi ích lớn như thế… Vì vậy, cô ấy mới lôi nhiều người theo cùng.
Xét đến cùng.
Vẫn là cô ấy sợ đụng phải Lương Xuyên kia một lần nữa.
Chẳng qua, người mù kia tới Thượng Hải đã hơn nửa năm, ngoại trừ Đường Thi đã từng trở lại một lần, hình như không còn động tĩnh gì nữa. Thông Thành cách Thượng Hải cũng không xa, lộ trình một giờ. Dù sao hai thành thị này cũng chỉ cách nhau một con sông, lái xe qua cầu lớn Tô Thông là đến.
Nhưng đối phương lại không liên hệ với bản thân mình nữa, đương nhiên Châu Trạch cũng lười đi liên hệ với anh ta. Chỉ cần biết bọn họ đang sống ổn là là được.
Khu trấn Thạch Cảng ở Thông Châu, sau khi đi từ dưới trấn Hưng Nhân tới cầu vượt đại lộ Giang Hải, sau đó lại đi thẳng theo hướng bắc thêm nửa giờ là đến.
Lúc này, tiểu loli lấy chứng nhận quỷ sai ra, bắt đầu căn cứ theo chỉ dẫn cụ thể phía trên chỉ đạo lão đạo lái xe. Xe còn chưa lái tới vùng nông thôn, chỉ một mức đi loanh quanh ở trấn trên.
Cuối cùng, ngừng lại trước cửa một siêu thị.
Nói chính xác hơn, trước đây hẳn nơi này là một siêu thị, nhưng sau đó bị đóng cửa. Cửa lớn của siêu thị đang đóng chặt, bên trong cũng không còn hàng hóa gì. Siêu thị có hai tầng, tầng trên được ngăn ra nhiều phòng nhỏ, xem ra đây là kiểu bố cục dưới cửa hàng trên nhà ở rất phổ biến.
Mọi người xuống xe, Châu Trạch châm một điếu thuốc cho mình, ngay sau đó anh lại đi về phía trước hai bước, dùng móng tay của mình trực tiếp bóp gãy khóa trên cửa siêu thị, cuối cùng đẩy cửa siêu thị ra.
Diện tích bên trong không nhỏ, nhưng rất rối loạn, dính đầy bụi đất, hẳn đã rất lâu rồi không có người đến đây.
- Lục soát! Hẳn cô ta chỉ ở chung quanh đây. Sau khi tìm được mục tiêu không nên hành động thiếu suy nghĩ, tập hợp mọi người trước!
Tiểu loli vừa cầm chứng nhận quỷ sai vừa nói. Ngay sau đó, cô ấy đưa mắt nhìn Châu Trạch vẫn đang đứng tại chỗ, cũng không không biết xấu hổ giục anh. Bản thân cô ấy tự gia nhập vào hàng ngũ tìm kiếm.
Tiểu Hầu Tử trên người lão đạo trực tiếp chạy ra ngoài, cũng giúp đỡ tìm người.
Châu Trạch cảm thấy chuyện này thật buồn cười. Trên chứng nhận quỷ sai lại có thể xác định có thể vị trí cụ thể của mục tiêu tới mức rõ ràng như vậy, thậm chí còn tinh chuẩn hơn cả GPS trên xe taxi.
Từ cảm giác đến nói, đám ác quỷ vất vả lắm mới có thể chạy ra khỏi địa ngục này như đồ ăn chủ động đưa tới cửa, chờ quỷ sai các nơi máy móc, đơn giản đi bắt chúng đưa về lại.
Có lẽ, đây là phương thức chuyển biến thân phận. Cũng giống như các hảo hán Lương Sơn những năm cuối Bắc Tống, đầu tiên là đánh nhau với triều đình, sau khi được chiêu an lại chạy tới đánh với người trước đây vốn cùng phe với mình.
Đúng là hơi giống thật, chỉ có điều mình đã tẩy trắng thân phận, thành tay sai của âm ty mà thôi.
Ném tàn thuốc xuống, dùng đế giày giẫm lên.
- Tìm được rồi!
Đúng lúc này, trên tầng truyền tới giọng nói của lão đạo.
Mọi người lập tức đi thẳng một mạch lên cầu thang.
Lão đạo đứng ở trước cửa một căn phòng trên tầng hai, đưa tay chỉ chỉ vào bên trong, nói:
- Ông chủ, bên trong có một người đang nằm.
Châu Trạch gật đầu, nói thẳng: - Phá cửa!
- Được rồi!
Bạch Oanh Oanh xung trận lên ngựa trước, đôi tay cô ấy nắm lấy hai bên cửa, thoáng phát lực, cả cánh cửa trực tiếp bị kéo xuống dưới. Sau đó thân thể cô ấy hơi chuyển, đưa cửa lớn cho các đội hữu sau lưng.
Lão đạo nặng nề thở ra một hơi, chỉ cảm thấy Oanh Oanh thật sự rất khí phách.
Sau đó.
Lão đạo đi vào gian phòng, hít sâu một hơi… Kế tiếp… khuôn mặt lão xanh rờn, lập tức nôn khan trên mặt đất.
Bên trong đúng là có một người đang nằm thật, là một người phụ nữ. Lúc trước khi lão đạo ở ngoài cửa sổ cũng không nhìn lầm. Nhưng lúc này, cơ thể người phụ nữ như đã bị thứ đồ gì đó gặm nhấm, vô cùng thê thảm, hơn nữa trong không khí còn tràn ngập mùi tanh tưởi.
Châu Trạch duỗi nhẹ tay bịt kín mũi, đi qua, ngồi chồm hổm xuống bên cạnh thi thể.
Tiểu loli cũng đi tới bên cạnh, đưa tay giơ cánh tay nữ thi lên. Trên cánh tay có thể thấy được xương trắng… Tiểu loli lại ném cánh tay xuống.
- Đã chết bao lâu? - Tiểu loli hỏi.
- Năm ngày rồi. Hiện tại khí trời nóng bức, cho nên thi thể hư thối mau hơn một chút.
Châu Trạch dùng móng tay của mình nhẹ nhàng đùa bỡn trước mặt thi thể, tìm kiếm một số đầu mối, đồng thời hỏi:
- Là do thời gian không chính xác, hay là trong lúc địa ngục tuyên bố nhiệm vụ đã bị trì hoãn?
Tiểu loli lắc đầu: - Theo lý thuyết, không có tình huống trệ trì mới đúng.
- Con hàng này đã chết năm ngày rồi.
Châu Trạch nhìn nhìn cánh tay bị tàn phá của đối phương, phát hiện nơi đó có lỗ kim rậm rạp chằng chịt.
- Tôi cũng không biết. - Tiểu loli hơi nghi hoặc một chút.
- Ách, cho bần đạo hỏi một chút. Nếu hoả táng thi thể này, có tính là đã tiễn đối phương tới địa ngục không?
- Không đúng. - Châu Trạch nhíu nhíu mày: - Hình như có chút vấn đề.
- Vấn đề gì? Anh phát hiện ra điều gì rồi? - Tiểu loli lập tức hỏi.
- Nếu như khi địa ngục tuyên bố nhiệm vụ không bị trì hoãn, vậy thi thể đã chết năm ngày này hẳn không phải là người chúng ta muốn tìm.
Châu Trạch vừa nói vừa lấy chứng nhận quỷ sai ra, lật đến trang lệnh truy nã.
- Linh hồn là nữ, nhưng không nhất định sau khi người này tới nhân gian, sẽ mượn xác một người phụ nữ để hoàn hồn. Còn có một chỗ nhầm lẫn rất lớn, đó chính là không phải mỗi ác quỷ từ địa ngục, sau khi trở lại nhân gian, chuyện thứ nhất bọn họ làm là tìm thân thể để thượng thân, ngụy trang mình thành người sống. Có thể không kịp tìm, cũng có thể vì xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn khác, thậm chí, có thể cô ta còn là linh hồn.
- Hoặc là... ...
- Hoặc là cái gì?
- A, thi thể người phụ nữ này đã bị gặm như đồ ăn.
- Chúng tôi cũng nhìn thấy. Ý của anh là cô ấy bị thứ đồ gì đó cắn chết?
- Hẳn không phải. Trên cánh tay người phụ nữ này có rất nhiều lỗ kim, hẳn cô ta là một kẻ nghiện thuốc phiện nặng. Tuy rằng chúng ta chưa làm kiểm tra chính thức, nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi, hẳn là cô ta đã tử vong vì chích thuốc quá liều.
- Nhưng thân thể của cô ta?
- Hẳn là sau khi chết, thân thể của cô ta đã bị thứ gì đó phát hiện, sau đó vật kia không kịp chờ đợi, ăn thi thể của cô ta.
Châu Trạch nói xong đứng lên.
Lè lưỡi liếm môi một cái.
Tiếp tục nói:
- Nhìn vết thương bị cắn ra này, hẳn là răng rất nhỏ, có thể là một động vật rất nhỏ, cũng không lớn hơn chó mèo bao nhiêu.
- Không lớn hơn chó mèo bao nhiêu?
- Là con chuột. - Lão đạo lập tức nói.
- Thi thể này đã bị con chuột gặm nhấm.
Châu Trạch gật đầu: - Hơn nữa, dựa vào vết tích trên mặt đất chúng ta phát hiện được từ sau khi chúng ta đi vào, hẳn là căn phòng này không bị một đám chuột tới “chiếu cố”. Có lẽ, số chuột tới ăn thi thể này chỉ có một con, mà con chuột kia đã gặm nhấm thi thể này thật lâu.
Nói xong.
Châu Trạch lại chỉ chỉ cột bên ngoài tin tức trong lệnh truy nã.
- Dựa theo cách nói trong lệnh truy nã, khi còn sống, nữ ác quỷ này là một tên buôn ma túy. Sau khi cô ta bị bắt đã bị bắn chết. Phần lớn người buôn ma túy thật ra đều là buôn bán để hút hít.
- Cho nên, sau khi chịu đựng sự dằn vặt của địa ngục, vất vả lắm mới có thể trở lại nhân gian. Nếu như cô là cô ta, chuyện thứ nhất cô muốn làm là gì?
- Là hít một hơi thật ngon lành? - Lão đạo nói.
- Nhưng trong lúc nhất thời, ông lại không cách nào tìm được nguồn hàng, phải làm sao bây giờ? - Châu Trạch tiếp tục hỏi.
- Ăn... ăn thịt kẻ nghiện thuốc!
Sắc mặt lão đạo lập tức biến đổi.
- Hơn nữa, nếu như chỉ thị trên chứng nhận quỷ sai không sai, thứ nó dẫn đạo chúng ta tìm, hẳn không phải thi thể này.
- Mà là kẻ đã ăn thịt thi thể này.
- Hiện tại con đang ẩn núp ở đây.
- Bị quỷ phụ thân.
- Cũng chính là chuột bự!
Bạn cần đăng nhập để bình luận