Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 524: Người đàn ông 3 giây (1)

Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, lại đến mùa giao phối!
Chồn, rắn, cùng với Hầu Tử và mèo, như tập thể phát tình xông ra ngoài, rất có xu thế rừng già Tây Bắc đã bị phá bỏ và di dời an trí ở nơi khác Từ Châu.
May mà nơi này yêu khí ngang dọc, quỷ khí phát tiết, hình thành sương mù chướng khí, ngược lại không cần lo lắng có người thường nào đó phát hiện ra dị trạng nơi này.
Cách đó không xa, phía sau giả sơn.
Châu Trạch và luật sư An đứng song song.
Bạch Oanh Oanh đứng ở phía sau.
Thật ra Châu Trạch rất ngứa tay, rất muốn ra tay, nhưng nhìn Hầu ca đuổi ông lão đeo kính râm tới mức chạy loạn.
Lại nhìn hai đông bắc đại tiên và mèo mun khi đối mặt với hai bóng đen, vậy mà bọn họ không hề rơi vào thế hạ phong,
Vậy mà Châu Trạch lại có cảm giác không chỗ đặt chân.
Đáng tiếc là anh đi quá vội, không mang theo hạt dưa trong phòng ra, nếu không anh đã không đến mức nhàm chán như vậy.
Có thể nhìn ra, hai đông bắc đại tiên kể cả con mèo mun kia, dường như linh hồn thể của bọn họ đã càng thêm rắn chắc hơn trước kia. Sách Âm Dương vẫn luôn được đặt ở chỗ Hầu Tử, cũng không biết rốt cuộc Hầu Tử đã làm thế nào mà khiến mấy con vật này có vẻ mạnh mẽ hơn nhiều.
Nếu nói lời không sợ mất mặt.
Người chủ đích thật của sách Âm Dương là ông chủ Châu có đích thân cầm sách Âm Dương ra khiêu chiến.
Chưa chắc mấy con yêu tinh bên trong đã nể tình mà đi ra.
Thế nhưng lần này bọn nó lại tập thể nể mặt Hầu ca, hơn nữa còn rất bán mạng.
- Quỷ sai bổn địa Từ Châu đâu?
Châu Trạch mở miệng nói.
Luật sư An cười cười: - Nhìn, nhìn thấy đình bên kia bờ không? Nơi đó có nhiều người giấy như vậy, hôm nay, nơi này còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng của chúng ta, hệt như đang mở tụ hội vậy.
Ngụ ý là.
Chính là không lo không tìm được cái để đánh.
Ông lão này có lai lịch thân phận không rõ ràng, nhưng sở tác sở vi của lão ta lại là những việc đại nghịch bất đạo mà âm ty tuyệt không cho phép.
Lập đền thờ, cố ý chế tạo nơi thu nạp vong hồn.
Đặt ở cổ đại.
Đây tương đương với việc tự lập môn hộ, kéo cờ tạo phản.
Nói cách khác, tiếp theo, phàm là người dám đứng cùng một phe với ông lão này đều sẽ bị đám quỷ sai âm ty chính trực vô tư, trung với cương vị công tác đánh giết như chính phủ đả kích đám phản nước.
Lúc này.
Ở bên ngoài cửa khách sạn.
Có một tên hòa thượng chốc đầu điên điên khùng khùng từ từ mà đến.
Nhưng lão ta mới vừa đi tới cửa vườn hoa thì.
Lão ta lại thu bước chân lại.
- A di đà phật, vì sao bên trong lại náo nhiệt như vậy? Thật đúng là bầy yêu xúm xít.
Hòa thượng chốc đầu không tiếp tục đi vào trong, ngược lại lão ta lui về phía sau mấy bước, ngồi xuống trên ghế dài trước cửa.
Mới vừa ngồi xuống, hòa thượng chốc đầu lập tức giật mình, xoay người nhìn về phía vườn hoa hô lên:
- Là ai? Hù chết bần tăng!
Trong thảm cỏ vườn hoa lộ ra gương mặt một cô gái, thoạt nhìn cô gái này chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mặc váy hoa, đang nằm trong vườn hoa, cũng không ngại bẩn.
Da thịt cô ta hơi đen, không phải quá trắng, nhưng thoạt nhìn lại rất sạch sẽ, cũng rất khỏe mạnh.
- Là cô sao, sao không đi vào?
Hòa thượng chốc đầu hỏi.
Hiển nhiên lão có quen biết cô gái này.
- Hoa hoa thảo thảo nơi này nói cho tôi biết, vào trong có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Giọng nói của thiếu nữ rất êm tai, giống như Bách Linh khinh đề.
- Ha ha.
Hòa thượng chốc đầu một lần nữa ngồi xuống,
- Cũng đúng, bọn họ làm chủ mời chúng ta đến, chúng ta là khách, nào có đạo lý khách lại đi giúp chủ nhân bắt mèo chó bao giờ.
- Phải quét sạch gian nhà rồi mới có thể mời khách nha.
- Nếu không phải bọn họ nói có thể cung cấp cho ta một tảng lớn hoa bỉ ngạn, ta mới sẽ không đến.
Hai chiếc xe hơi lái tới, từ phía trong có ba nam một nữ xuất hiện, bốn người này trực tiếp chạy vào bên trong khách sạn, dáng vẻ rất vội vàng.
- Này, hòa thượng.
Thiếu nữ ngăm đen đưa tay vỗ vỗ đầu của hòa thượng.
- Đừng vuốt đầu của bần tăng, nếu không bần tăng sẽ không bỏ qua cho cô.
- Thật sao? Keo kiệt vậy? Ông thấy không, mấy quỷ sai bổn địa Từ Châu đều đã bị thu mua.
- Ừm.
Hòa thượng chốc đầu gật đầu.
Mấy người mới vừa đi vào đúng là quỷ sai Từ Châu.
- Hòa thượng, ông nói xem, gốc rễ âm ty đã nát thành cái dạng này, rốt cuộc lúc nào nó mới ngã xuống?
- Gốc rễ của âm ty đã từng sạch sẽ lúc nào vậy?
Hòa thượng chốc đầu hỏi ngược lại.
- Ách... ...
- Những con chó này chỉ làm chuyện lớn như cái rắm, nhà mẹ chồng cô chưa từng nói cho cô sao?
- Chưa từng, dường như bà ấy vốn muốn nhắn nhủ vài lời tới tôi, nhưng tôi không chờ được nữa, tôi đã coi bà ấy như phân để trồng hoa.
- Ha ha.
Vẻ mặt hòa thượng chốc đầu tràn đầy hắc tuyến, trong lòng lão ta có vài phần sợ hãi thiếu nữ này. Đừng xem cô ta có dáng dấp cần cù chăm chỉ của người nông dân, nhưng thủ đoạn chân chính cùng với diện mục chân thật được giấu dưới gương mặt này, sợ là ngay cả Phật cũng cảm thấy đau đầu?
- Vậy ông nói cho tôi biết đi, tôi thật sự rất hiếu kỳ, âm ty này đã bị đục tới khắp nơi ngàn vết lở loét, không nói tới quỷ sai phía dưới, ngay cả bộ đầu tuần kiểm cũng đều có tính toán và chỗ dựa, thấy thế nào cũng như bọn họ muốn xong đời.
- Thời kỳ thượng cổ, hoàng đế phái doanh câu trấn thủ U Minh Chi Hải. Đến sau đó, doanh câu ngã xuống, địa ngục sụp đổ, cuối cùng do thái sơn phong thiện, trọng chỉnh trật tự địa ngục.
- Chỉ có điều từ sau khi Thái Sơn phủ quân đời cuối cùng mất tích, địa ngục lần thứ hai chia rẽ, mãi cho đến Thập Điện Diêm La và Địa Tạng Vương Bồ Tát chính thức vào ở, mới một lần nữa tạo lập được trật tự âm ty bây giờ.
- Thập Điện Diêm La là tượng trưng cho âm ty, nhưng không ai rõ ràng, hiện tại người nắm quyền bính lớn nhất trong âm ty chính là vị Địa Tạng Vương Bồ Tát vốn không làm gì kia.
- Địa Tạng Vương Bồ Tát từng phát xuống chí nguyện to lớn.
- Địa ngục không biến mất hắn ta không thề không thành Phật.
- Đã hiểu chưa?
- Hiểu cái gì? Nói cho rõ ràng, đừng nói lập lờ một nửa, bản cô nương không có tiền nhan đèn cho ông đâu.
- Chính là người ta ước gì âm ty có thể nát từ trong xương, sau đó sụp đổ, cho nên từ ngàn năm nay, từ khi Thái Sơn phủ quân đời trước mất tích, thật ra người quản lý cao tầng âm ty chân chính đang mong đợi âm ty sớm ngày tự mình game over.
- Chỉ là thế hệ này tự có nguyên tắc vận tác của riêng mình, cần phải tốn một ít thời gian mới có thể chơi sụp thôi.
- Ah, là như vậy sao, thật hy vọng nó có thể sớm ngày sụp đổ. Đến lúc đó Âm Dương không phân, tôi cũng có thể tùy tiện trồng hoa bỉ ngạn ở dương gian.
- A di đà phật, người là người, quỷ là quỷ, người quỷ vốn là một thể, phân âm dương, bần tăng vẫn căm thù đến tận xương tuỷ!
- Chí nguyện to lớn của Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng là chí nguyện to lớn của bần tăng.
Đối với vong hồn, hòa thượng chốc đầu này đúng là một đại thánh mẫu.
Bên ngoài khách sạn.
Một tên hòa thượng và một thiếu nữ đang trò chuyện hăng say.
Trong khách sạn.
Theo bốn gã quỷ sai Từ Châu gia nhập.
Tràng diện lập tức càng high lên.
Nữ quỷ sai Châu Trạch đã gặp lúc trước, lúc này cô ta đang đứng sau lưng ông lão đeo kính râm, giúp ông lão kiềm chế Hầu Tử.
Mà bốn quỷ sai bản địa Từ Châu vội vã chạy tới càng không nói hai lời, trực tiếp nhào về phía mấy con yêu thú, hành động của bọn họ còn tích cực hơn cả khi bọn họ làm công tác bổn sự của mình.
- Chậc.
Châu Trạch đứng bên cạnh xem cuộc vui thật lâu, chân đã có chút tê rần, hơi bất mãn hỏi:
- Lão An à.
- Thế nào, ông chủ?
- Mấy quỷ sai Thường Châu có thế lực ở địa ngục hợp nhất, mà năm quỷ sai Từ Châu chúng ta nhìn thấy trước mắt, dường như đã bị thế lực sau lưng ông lão thu mua.
- Vì sao Thông Thành lại không người hỏi thăm đây?
Nghe vậy.
Luật sư An rơi vào yên tĩnh.
Đúng là vấn đề của ông chủ nhà mình khiến anh ta quá mức kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời, anh ta thật không biết phải trả lời thế nào.
Giống như tất cả mọi người đều lăn lộn trong cùng một thể chế.
Những ban ngành khác có người đưa đủ loại hiếu kính, nối liền không dứt.
Nhưng ban ngành của mình hiển nhiên lại là vũng nước sạch, không người quan tâm.
Ngay cả người đứng đầu ban ngành cũng thiếu chút nữa treo bảng hiệu "lão tử muốn tham ô" trước cửa, nhưng vẫn không có ai tìm tới.
Trên thực tế, luật sư An đã sớm nhập cổ cho Châu Trạch vào việc buôn lậu của mình, nhưng đây chỉ có thể coi là mấy màn đánh nhỏ lẻ trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận