Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 808: Bà cụ già (1)

Bà chủ không biết nên tiếp nhận đề tài này của Châu Trạch như thế nào, theo bản năng cô cảm thấy không đúng, nhưng lại không dám trực tiếp chống đối Châu Trạch.
Đây cũng không kỳ quái.
Tuy rằng Châu Trạch cũng theo thân phận “Quỷ sai” từng bước một đi lên.
Nhưng hoàn cảnh công việc và kinh nghiệm công việc của hai người thật sự khác một trời một vực.
Bà chủ vẫn là một “Người thành thật” giữ vững bổn phận thân phận quỷ sai.
Còn Châu Trạch.
Lại đã sớm phóng túng ra ngoài giới hạn.
Lấy một ví dụ không thỏa đáng.
Nếu như nói bà chủ là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời.
Như vậy Châu Trạch chính là một học sinh vô pháp vô thiên kể cả hiệu trưởng đều đã từng đánh.
- Việc này, trước cứ định như vậy, a, đúng rồi, người đàn bà kia còn sống chứ?
Dựa theo bà chủ tự thuật, cô và người đàn ông kia quen biết rồi sau đó mới phát hiện tình huống của mẹ người đàn ông kia, đã là chuyện hai năm trước.
Nếu người đã chết rồi, vậy không có gì hay để điều tra.
- Còn sống.
Bà chủ thật chắc chắn nói.
Châu Trạch hơi sững sờ, cười nói;
- Cô luôn quan sát anh ta?
Đây là anh ta, không phải bà ta.
Dường như bà chủ hiểu được ý tứ trong lời nói của Châu Trạch, gật đầu nói
- Tôi luôn vẫn duy trì liên hệ với anh ấy.
- Bởi vì dáng dấp anh ta dễ nhìn.
- Ừm.
Bà chủ thừa nhận.
Bởi vì đời trước do thân thể của mình, chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng kết hôn, đời này làm quỷ sai, phương diện tình cảm dù sao cũng phải bổ sung một chút.
- Cô đi chuẩn bị một chút, rồi đi thẳng đến nhà anh ta, tôi muốn đi thăm mẹ anh ta một chút.
Bà chủ hơi do dự.
Vẫn gật đầu, rời khỏi văn phòng.
Châu Trạch nắm tay Oanh Oanh, hỏi:
- Dáng vẻ ông chủ cô rất khó coi sao?
Vì sao.
Thái độ của bà chủ đối với người đàn ông kia và đối với mình lại hoàn toàn khác nhau?
Trước khi mình lộ ra lệnh bài bộ đầu.
Người ta đối đáp với mình như thế nào?
Xin lỗi, hiện giờ tôi bề bộn nhiều việc.
Nhưng đối với người đàn ông kia như thế nào, uống rượu cùng nhau, lại còn luôn chú ý đến anh ta, còn nhân tiện quan tâm luôn cả mẹ của anh ta.
Mới vừa rồi cô ta còn lo lắng mình sẽ ra tay với mẹ anh ta, còn do dự!
Ông chủ Châu tự nhiên đều nhìn ra được những điểm này, dù sao nữ quỷ sai này thật sự còn non mềm hơn ông chủ Châu đã “Dày dạn gió sương” nhiều lắm.
Vấn đề là.
Từ trước đến giờ Châu Trạch không thấy mình xấu.
Dáng dấp Châu Trạch đời trước cũng không tính là xấu.
Chứ đừng nói tới đời này.
Diện mạo Từ Nhạc, dáng vẻ thật tốt, bằng không nhà họ Lâm cũng sẽ không để Từ Nhạc đi làm rể.
Người đàn ông kia thật sự có diện mạo so được với Phan An sao?
- Ông chủ đương nhiên đẹp trai nhất anh tuấn nhất đẹp mắt nhất rồi!
Oanh Oanh tỏ vẻ đương nhiên.
Châu Trạch rõ ràng.
Cô ấy nói lời nói thật, hơn nữa còn là lời nói thật phát ra từ đáy lòng.
Nhưng cô bé này.
Lời của cô.
Dường như rất không mang tính đại biểu.
Châu Trạch đứng lên, đi đến trước cửa sổ văn phòng, cẩn thận bắt đầu đánh giá bản thân.
Sau đó.
Châu Trạch hiểu ra.
Nếu không phải anh có hàm dưỡng.
Bằng không thật sự sẽ chỉ vào gương cực kỳ ghét bỏ mắng một tiếng “Hung thần này là ai?”
Thiếu một cánh tay thì thôi, Dương Quá của Cổ Thiên Nhạc vẫn rất soái.
Nhưng khuôn mặt này của mình còn đen hơn Cổ Thiên Nhạc nhiều.
Tuy rằng làn da bị cháy đã lột ra không ít, nhưng vết đen dày đặc này vẫn dày đặc, nói thật ra, không hề dính dáng gì đến dễ nhìn, thậm chí kể cả cấp bậc “Bình thường đập vào mắt” cũng không đạt đến được.
Tiếp tục như vậy không ổn.
Mặc dù ông chủ Châu dường như không quá để ý đến vẻ bề ngoài.
Nhưng không muốn để cho mình bị so với “Đồ xấu xí”.
Xem ra, luật sư An nói đúng, sau khi trở về thử cho cô bé ngăm đen trồng mình một chút, cánh tay phải mọc ra, làn da này, cũng phải thanh lý chiều sâu.
Nếu cô bé ngăm đen thật sự có thể làm được một điểm này, Châu Trạch không chỉ bằng lòng cho cô ta tự do, thậm chí còn có thể thưởng thêm chút thứ khác cho cô ta.
Ví dụ như.
Không phải cô ta chung tình với Tử Thị sao?
Vậy gả cô ta cho Tử Thị, vẫn luôn ở lại hiệu sách tương thân tương ái trồng rau là được rồi.
Đại khái mười lăm phút sau, bà chủ đi lên, ý bảo có thể đi rồi.
Châu Trạch và Oanh Oanh đi xuống, ngồi lên xe của bà chủ.
- Dường như chưa hỏi tên của cô, tôi tên Châu Trạch.
- Tôi họ Uông, ngài có thể gọi tôi là a Hồng.
Bổ sung xong tự giới thiệu.
Châu Trạch không nói gì nữa.
Đại khái hai mươi phút sau, xe đi vào một khu biệt thự
Châu Trạch chú ý tới chính là, a Hồng lấy một chiếc thẻ quét mở cửa từ trong xe ra.
Không đợi Châu Trạch hỏi, a Hồng đã chủ động mở miệng nói:
- Tôi có phòng ở đây, vài năm nay làm buôn bán lẩu, lời được chút tiền.
Tôi cũng có phòng, vài năm nay làm buôn bán hiệu sách...
Nữ bộc của tôi mua rất nhiều phòng!
Xe chạy vào gara ngầm của một căn biệt thự, xuống xe rồi, Châu Trạch đi theo a Hồng ra khỏi gara, quẹo khúc cua, đi tới sân phía sau biệt thự kia.
A Hồng giơ tay chỉ chỉ.
Nói:
- Nhà anh ấy ở đây.
Không ngờ như thế.
Cô ở đối diện anh ta?
Châu Trạch lắc lắc đầu, anh không có hứng thú đi để ý và tìm tòi chuyện tình cảm của một nữ quỷ sai trung niên, nhưng vẫn để lại một tâm nhãn.
Bởi vì khi đối mặt với tình cảm, phụ nữ thường sẽ thiếu suy nghĩ.
Nhất là nữ quỷ sai trước mắt này, hai đời cô đều chưa từng nói chuyện yêu đương, lại trải qua hành hạ thời gian rất dài, đồng thời càng chứng kiến sự khủng bố của địa ngục, nếu cô ta thật sự động lòng, coi trọng người đàn ông kia.
Rất có thể vì người đàn ông kia mà cuồng nhiệt đến không chú ý tất cả.
Châu Trạch đột nhiên nghĩ tới bản thân.
Đời trước dường như mình cũng chưa từng nói chuyện tình cảm, cũng chưa kết hôn.
Nhưng mà.
Có lẽ đàn ông và phụ nữ thật sự không giống nhau.
- Sáu giờ chiều anh ấy mới tan tầm về nhà, hiện giờ trong nhà anh ấy không có ai.
- Không có ai? Mẹ anh ta nằm trên giường, không cần bảo mẫu?
A Hồng lắc đầu:
- Tôi quan sát rồi, nhà anh ấy không có bảo mẫu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận