Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 308: Thế giới động vật

Cho tới bây giờ, lão đạo vẫn chưa từng coi mình là anh hùng. Hơn nữa, nhiều khi, thậm chí lão còn quên mất mình là một người đạo sĩ.
Dù sao đi nữa, lão cũng là hạng người đôi khi ngay cả câu "Vô lượng thiên tôn" lão cũng sẽ đọc thành "A di đà phật".
Lão tự biết mình. Lão biết mình chỉ là một nhân vật nhỏ, mà nhân vật nhỏ nên có phương pháp sinh hoạt của nhân vật nhỏ, điều này lão cũng hiểu được.
Không có chuyện gì lại làm trò cười rồi chế ít thuốc…
Khi không có chuyện cười gì thì tự mình cưỡng ép chế tạo ra trò cười, đây cũng là một loại tự giác.
Lão rất rõ ràng bản thân mình là người không có ích gì, ngoại trừ lá bùa gia truyền ra, lão hoàn toàn không có gì cả.
Cho dù là Deadpool, hiện tại chỉ là một nhân viên vệ sinh trong tiệm sách, ở trong mắt lão đạo, anh ta chẳng khác nào lão tăng quét rác trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự, chính là hạng người có thể kéo lão ra ngoài đánh tơi bời.
Nhân vật nhỏ cũng có lợi ích của nhân vật nhỏ, khi nên chuồn mất thì mình có thể chuồn mất, gặp phải chuyện khó khăn gì, người khác cũng không mong chờ vào chuyện mình có thể chịu nổi, cũng không cần mình chống đỡ gì. Chỉ cần cố gắng giữ gìn thân thể, không nên làm anh hùng lung tung, có thể vui vẻ sống lâu.
Đây là đạo sinh tồn của lão đạo.
Thế nhân cười lão, nhạo báng lão, trào phúng lão, khinh miệt lão.
Nhưng lão đã gần bảy mươi năm tuổi, đối với cuộc đời, đối với sinh hoạt, đối với công việc, lão đã sớm nhìn thấu tất cả. Những người chê cười lão thật ra đều không thể nhìn rõ như lão, cũng không thể sống chân thật như lão.
Tiểu Hầu Tử ở sau người, vẫn vác lấy túi xách nhỏ như trước, trong hốc mắt của nó đã tràn đầy nước mắt.
Một tay lão đạo chống cột điện, miễn gắng gượng chống đỡ giúp bản thân mình đứng thẳng. Ở trên người lão đã có vô số vết thương.
Đầu gối, vai, bắp chân… thậm chí có một số vết thương còn nhìn thấy cả xương trắng bên trong.
Cho dù lần trước bị Tào Đỉnh phụ thân, lão đạo cũng không bị thương nghiêm trọng như vậy.
Người thường, nhân vật nhỏ, bị trọng thương đúng là việc khó có thể chịu đựng nổi nhất. Đừng xem trước đây ông chủ Châu mở ra vô song, thường xuyên hôn mê suốt nửa tháng, trên người da tróc thịt bong, vô cùng thê thảm. Nhưng thể chất của ông chủ Châu lại khác, sau khi ông chủ Châu tỉnh lại, tu dưỡng một hồi là có thể sinh long hoạt hổ.
Lão đạo lại không có đãi ngộ như vậy.
Nhưng lão vẫn tiếp tục kiên quyết, đứng chắn trước mặt tiểu Hầu Tử.
Cũng không biết là vì bóng đen cố ý từ từ chà đạo lão, hay là vì lão đạo dán lá bùa lên người khiến đối phương có chút kiêng kỵ.
Nói chung là.
Bóng đen không thẳng thắn lưu loát mà giết chết lão.
Ngược lại nó khiến lão phải lâm vào dằn vặt, lâm vào tình thế giằng co, bị trọng thương hết lần này đến lần khác.
Mà lão đạo.
Trong cuộc chiến này, lão chỉ là một bên đơn phương thừa nhận đau khổ.
Bóng đen lại kéo tới.
Ngực lão đạo phải thừa nhận một đấm nặng nề. Cả người lão đạo hệt như diều đứt dây, bay rớt ra ngoài, sau đó nện xuống đất. Khóe miệng lão không ngừng trào máu tươi, thiếu chút nữa đã ngất đi.
- Mẹ nó... Hoặc là trực tiếp... giết chết bần đạo... Ngươi cứ... đánh từng chút... như vậy... vui sao?
- Cứ không ngừng tới tới lui lui, ra ra vào vào.
- Ngươi coi bần đạo là người thích ngược à!
Cho dù bị hành hung thành bộ dáng thê thảm như thế này, nhưng miệng lão đạo vẫn không buông tha người như trước. Bình thường ở trước mặt Châu Trạch, lão đạo rất thuận theo trái tim, thậm chí sau khi phạm sai lầm sẽ tự mình mang chổi ra ngoài cống hiến vì "thành phố hợp vệ sinh".
Nhưng lần này, lão đạo lại không hề có ý thuận theo trái tim, thậm chí có vẻ hơi thẳng thắn.
Giống hệt như lúc đầu ở Dung Thành, có một người tên là Tôn Hiểu Cường khuyên lão đừng tiếp tục giúp đỡ đám học sinh hung ác độc địa trong núi nữa.
Nhưng lão đạo vẫn cứ làm theo ý mình như trước.
Lão nhìn như người không nguyên tắc, thế nhưng đó là vì lão chưa gặp phải những chuyện khiến lão kiên quyết mà thôi.
- Tốt lắm... Kẻ thích ngược như tôi đây nói cho anh biết... chút tài năng này của anh... còn kém xa... so với ông chủ của tôi...
Tiểu Hầu Tử ngồi xổm bên cạnh lão đạo, gấp đến độ liên tục vò đầu bứt tai. Thậm chí nó còn nó còn móc đất từ trong vườn hoa ra, dự định xi xi thành bùn rồi đắp lên người lão đạo.
Chỉ có điều, đúng vào lúc này, tiểu Hầu Tử lại không tiểu được, càng không tiểu được nó càng gấp, càng gấp nó lại càng không tiểu được.
Nó bắt đầu không ngừng nhảy cà tưng, muốn tìm biện pháp lại không tìm được. Nếu đổi lại là nó đời trước, một thân hung tướng có thể đánh một trận. Nhưng đời này nó lại quá nhỏ, vào lúc này, nó có vẻ không thể trợ giúp được gì.
Bóng đen bắt đầu chậm rãi đi tới, dường như vẫn đang nhìn lão đạo chằm chằm xem lão có thể đứng lên hay không.
Loại hành vi này của anh ta quả thật có vẻ hơi khác thường. Giống như lão đạo suy đoán, hình như anh ta thật sự đang kiêng kỵ thứ đồ gì đó.
Là kiêng kỵ lá bùa của mình sao?
Nhưng không phải anh ta tự xưng mình là đạo sĩ chính đạo sao?
Lá bùa của mình.
Có thể dùng được với anh ta?
Lão đạo cũng có chút mê man.
Nhưng mê man thì mê man, lão vẫn phải đứng lên.
Nếu lão đã coi tiểu Hầu Tử là cháu trai ruột của mình, đương nhiên không thể đứng sau lưng nó nhìn nó chết đi. Chỉ có điều dù lão đạo có dốc hết sức lực, vẫn không thể nào đứng đậy nổi.
Bóng đen đã tới.
Dường như anh ta vừa thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó anh ta giơ tay lên.
Tay rất mỏng.
Đúng vậy.
Rất mỏng.
Mỏng hệt như một trang giấy, nhưng lại cực kỳ sắc bén, có thể đơn giản xé nát tất cả vật ngăn trở.
Tiểu Hầu Tử đang cầm sách Âm Dương, hung hăng ném xuống đất, thậm chí còn dùng chân của mình dùng sức giẫm lên.
Ông chủ Châu đã giao vật này cho tiểu Hầu Tử đảm bảo.
Đương nhiên tiểu Hầu Tử biết đây nhất định là bảo bối.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, bảo bối này lại không thể nào tạo thành tác dụng gì.
Loại cảm giác này giống hệt như khi mình bị nhốt trong sa mạc, bên người có vài rương trân bảo hiếm thế, nhưng lại không có một giọt nước.
Nhưng giẫm giẫm…
Bỗng nhiên trong sách Âm Dương truyền ra một tiếng mèo kêu.
Ngay sau đó.
Ba chùm sáng màu sắc khác nhau bên trong bay ra, rơi xuống các phía khác nhau.
Màu đen là một con mèo mun.
Màu xanh là một con mãng xà.
Màu vàng là một con chồn.
Vào lúc này, rốt cục ông chủ Châu cũng lóe sáng.
Dường như bên tai truyền đến tiếng của thầy Triệu Trung Tường:
- Trong mảnh rừng rậm nhỏ bé này, khi mùa hè đến, chồn bắt đầu ra ngoài kiếm ăn, bầy rắn cũng kết thúc giấc ngủ đông của mình, thế nhưng mèo được người đi săn nuôi trong nhà lại biếng nhác, không thể nhấc chút tinh thần.
- Ở chỗ này, bạn có thể nhìn thấy rất nhiều động vật, bọn họ sống ở đây, sinh sống ở nơi này, cùng nhau tạo nên thiên nhiên hài hòa tươi đẹp thuộc về họ.
- Ở chỗ này, thậm chí bạn còn có thể nhìn thấy —— con ngựa béo mập... ... ...
Bóng đen dừng lại một chút.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T! ! ! !
Tiểu Hầu Tử liều mạng hô hào với ba cái bóng kia. Cũng không biết nó đang hô cái gì, nhưng giữa động vật, không đúng, giữa yêu vật luôn có phương thức giao lưu và ngôn ngữ riêng. Cho nên tiếng "xèo xèo C-K-Í-T..T...T" này của tiểu Hầu Tử, hẳn là chúng có thể nghe hiểu.
Lập tức.
Mèo mun làm ra động tác phủ phục xuống đất, chuẩn bị công kích bóng đen.
Dù sao sách Âm Dương cũng đã là của Châu Trạch. Tuy rằng người chủ là Châu Trạch còn chưa biết sử dụng nó, nhưng với tư cách là khí linh, mèo mun rõ ràng bản thân mình phải làm gì.
Thế nhưng Bát cô nãi và Hoàng A Tam lại trưng ra bộ dạng chẳng liên quan với mình. Thậm chí hai người còn chủ động lui về phía sau một khoảng cách, biểu thị không liên quan với tôi.
- Ha ha, lúc này lại muốn cầu bà đây xuất thủ cứu các người?
- Dựa vào cái gì mà bà đây phải cứu các người?
- Các người chết hết đi!
- Toàn bộ người trong tiệm đều chết sạch mới tốt!
- Phù phù phù... ... Phù phù phù... ...
Hoàng A Tam tiếp tục ngủ. Tuy rằng nó đang di động, nhưng vẫn khò khè như trước, cũng biểu lộ ra tư thái việc này chẳng liên quan gì tới mình.
Hầu Tử có vẻ rất tức tối, tiếp tục "Xèo xèo C-K-Í-T..T...T" mà kêu. Dựa vào thời gian nó theo lão đạo pha trộn, bàn về trình độ cãi cọ và giảng đạo lý, trong đám yêu vật, nó khẳng định là giữa hạc giữa bầy gà.
Nhưng Bát cô nãi cùng Hoàng A Tam lại vẫn bất vi sở động như cũ.
Thậm chí Bát cô nãi còn cười lạnh hai tiếng, quay qua nói với bóng đen:
- Đạo hữu, ngươi làm chuyện của ngươi, bà đây bảo đảm không nhúng tay vào.
Đây là bàng quan rát rõ ràng, thậm chí còn có ý muốn châm dầu trợ uy.
Bóng đen hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua hai tên yêu vật có ý đồ thoát khỏi vòng chiến, trong cổ họng phát ra tiếng cười quái dị, nói:
- Yêu vật, đều phải chết!
Ngay sau đó.
Tiêu tiếng vang lên.
Mèo mun thống khổ phủ phục trên mặt đất, cái đuôi của nó vốn nhổng lên thật cao cũng uể oải xìu xuống.
Hoàng A Tam và Bát cô nãi cũng giống như vậy, hết sức thống khổ mà té trên mặt đất.
- Ngươi... ... Ngươi không nói đạo lý... ... - Bát cô nãi tức giận mắng.
Đồng thời.
Trong lòng Bát cô nãi cũng rất ủy khuất.
Lần này rời núi, vốn để giải quyết chuyện của tiểu bối.
Kết quả tại sao mình lại xui xẻo như vậy?
Đầu tiên là bị ông chủ tiệm xách, dựa theo tình tiết Kim Giác Ngân Giác đại vương trong “Tây Du Ký” mà nhốt mình lại. Hiện tại vất vả lắm bản thân mình mới ra ngoài được, lại đụng phải một đạo sĩ chính đạo "trong mắt không cho phép" hạt cát.
- Yêu vật, đều phải chết!
- Phốc!
Trên người mèo mun xuất hiện một kẽ hở. Đây là vết thương, có nghĩa là linh hồn thể của nó bị xé ra một lỗ lớn. Nhưng ngay sau đó, mèo mun nhào mạnh tới, hóa thành một quang điện màu đen, trực tiếp xuyên thủng bóng đen.
Nhưng tiếng tiêu không dừng lại.
Bóng đen lại một lần nữa xuất hiện ở một phương hướng khác.
- Lên đi! Không có lựa chọn nào khác. Lão ta đã khí cơ tập trung vào chúng ta, căn bản là không định cho chúng ta trốn!
Vẫn là Hoàng A Tam đang trong giấc mộng trầm thấp nói một tiếng, sau đó anh ta đánh về phía bóng đen. Bát cô nãi cũng không do dự nữa, chủ động liều chết xung phong lên.
Khi không có sự lựa chọn khác.
Thì thực sự không có lựa chọn khác.
Không liều mạng cũng phải liều mạng!
Ba hồn thể yêu vật xoắn giết bóng đen, tràng diện có vẻ rất hỗn loạn.
Nhưng mỗi lần bóng đen bị xé nát đục lỗ, luôn có thể nhanh chóng xuất hiện một lần nữa.
Một chiếc da người, chính là một anh ta.
Da người rất nhiều, có nghĩa là phân thân của anh ta cũng rất nhiều.
Chắc chắn bản thể của anh ta đang ở phụ cận, nhưng vẫn chưa hiện thân.
Hơn nữa từ lúc mới bắt đầu đến hiện tại, anh ta đều đang thao túng rất nhiều da người, đồng thời ra tay diệt sát đám người trong mấy mét vuông.
Đây là một loại quyết đoán.
Cũng là một loại tự tin hờ hững.
Trước đây anh ta đã dạy pháp môn này cho Hứa Thanh Lãng.
Nhưng lão Hứa chỉ thoả mãn với việc tu luyện ra vong hồn của cha mẹ mình, ký thác vào da người làm bạn với bản thân mình.
Sau lão Hứa lại còn trở thành một đầu bếp.
Tiếng tiêu tăng mạnh thêm.
Dường như chất lượng của bóng đen cũng tốt hơn trước kia.
Mèo mun bị quét bay ra ngoài, hồn thể gần như trong suốt.
Hồn thể của Hoàng A Tam và Bát cô nãi cũng gần như nứt vỡ.
Nếu như có thể trốn, bọn nó đã sớm chạy trốn, nhưng đối phương không hề có ý để bọn nó đi, loại cảm giác này khiến chúng nó cảm thấy rất biệt khuất.
- Quỷ sai kia đâu? Anh ta chết ở nơi nào rồi!
Bát cô nãi bỗng nhiên hô lên.
Rất buồn cười.
Vào lúc này.
Bát cô nãi lại có thể kêu Châu Trạch, chính là người mà bà ta hận tới mức không thể xẻ thịt rút gân.
- Ông!
Bóng đen lần thứ hai kéo tới.
Ba bóng yêu vật với khí thế hơi yếu, cắn răng lần thứ hai đi lên nghênh đón.
Mà bên cạnh.
Lão đạo liên tục phun máu tươi.
Tiểu Hầu Tử ở bên cạnh dùng vuốt thịt của mình lau sạch giúp lão đạo.
Đồng thời một cái móng khác cầm điện thoại di động, không ngừng gọi điện thoại cho Châu Trạch. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì.
Đầu bên kia điện thoại vẫn truyền tới giọng nói lại:
- Xin lỗi, số máy ngài vừa gọi tạm thời không cách nào nhận máy, xin gọi lại sau.
... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận