Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1370: Lộ tẩy! (3)

Lúc một cục pin AA rơi ra.
Rốt cuộc khóe miệng của người đàn ông trung niên cũng lộ ra nụ cười.
Pin.
- Đây là pin tôi đặt trong đèn pin, vốn là chỉ cần một cục pin, tôi đã tháo hai cục pin ra, cục pin còn lại ở trong túi, không dám tùy tiện ném đi, sợ làm ô nhiễm hoàn cảnh xung quanh.
Người đàn ông trung niên cầm lấy cục pin, đặt ở trong lòng bàn tay mình vuốt ve, có thể thấy được, anh ta thực sự vui vẻ.
Sau đó ngón tay theo thói quen lại ngoắc một cái nữa.
Một lá bùa ẩm ướt đầy nếp gấp bay xuống.
Người đàn ông trung niên vốn đang quan sát cục pin mà bản thân vừa mới chiếm được, biểu cảm bỗng nhiên hơi khựng lại.
Anh ta lặng lẽ chuyển tầm mắt của mình tới trên lá bùa.
Tấm bùa giấy kia không ngừng phóng đại rồi lại phóng đại trong mắt anh ta.
Thẳng đến lúc ngay cả sợi lông màu đen dính ở phía trên nếp gấp kia, cũng đã có thể thấy được rõ ràng.
...
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch…
Luật sư An nghe được tiếng tim mình đập.
Rõ ràng như thế.
Đập mạnh như thế.
Như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vọt ra khỏi cổ họng của mình, chỉ cần miệng của mình lại mở to thêm một chút…
Ngay sau đó.
Là tiếng hít thở của chính mình.
Hít vào, thở ra.
Tiếng ma sát của không khí với bên trong lồng ngực và với lỗ mũi của mình vẫn nhẹ nhàng như vậy.
Giống như, tất cả mọi chuyện, đều đã rơi vào trong một loại tiết tấu chậm đến cực điểm vậy.
Hiện tại trong đầu không còn là trạng thái đầy ắp tắc nghẽn nữa, ngược lại, lại có chút cảm giác rỗng tuếch.
Cho dù đã là đến lúc này.
Luật sư An cũng không đoán được thân phận thực sự của người đàn ông trung niên ở trước mắt này.
Bởi vì trí tưởng tượng của một người, là có giới hạn.
Nhưng khả năng rất lớn là đối phương cũng tới từ âm ti, cấp bậc hẳn là không thấp, cũng không thể nào thấp được.
Cho nên.
Một khi lá bùa của lão đạo, hơn nữa đó lại còn là lá bùa mang theo lông của lão đạo, bị đối phương nhìn thấy sau đó dẫn tới sự chú ý của đối phương, như vậy, hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Tiệm sách – nơi vẫn luôn được che giấu cẩn thận – sẽ bị vạch trận.
Sau đó.
Chính là tai họa ngập đầu!
Anh ta đi ra ngoài hái nấm cái gì chứ, đi ăn thịt lợn cái gì chứ!
Con lợn rừng tinh kia, hơn nửa đêm mày ăn no rửng mỡ cái gì chứ, lo ngủ ngon lành không đến gây chuyện thì bây giờ lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy chứ!
Người đàn ông trung niên nhắm hai mắt.
Lắc đầu một cái.
Nói:
- Bùa của anh, để ở đâu vậy, chỉ là một lá bùa cấp thấp mà thôi, đáng giá như vậy sao?
Cái gì.
Không nhìn ra được sao?
Vậy đạo hạnh không được rồi, đạo hạnh không được rồi nha.
Cái quái gì vậy chứ.
Làm lão tử bị dọa đến mức thiếu chút nữa là đã ngất xỉu luôn rồi.
Hít thở sâu, hít thở sâu, hít thở sâu…
Luật sư An có một loại cảm giác kích thích như thể bản thân đã đặt chân đến cửa “địa ngục” rồi lại được cưỡng ép kéo lên thiên đường.
Bước ngoặt như thế này.
Thực sự giống như là đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
- Đây là lá bùa của một người bạn tôi rất quý trọng đã đưa cho tôi lúc trước, tôi vẫn luôn rất quý trọng nó, cho nên vẫn luôn cất giữ ở bên người.
- Vậy chắc chắn là bạn rất thân rồi.
Nói tới bạn bè.
Người đàn ông trung niên không khỏi nhớ tới “sợi tóc nhỏ”* vừa mới tự bạo mười năm cuối cùng ở ngay trước mặt anh ta kia.
(*sợi tóc nhỏ: bạn nối khố, bạn thân thiết từ nhỏ)
Nghiệp hỏa hừng hực kia, thứ nó thiêu đốt, không chỉ là đoạn thời gian cuối cùng của anh ta, nó cũng đã thiêu hủy cả tình bạn của hai người, phần tình bạn mà anh ta đã quý trọng từ tận đáy lòng trong cả ngàn năm qua.
- Đúng vậy, một người bạn rất quan trọng rất quan trọng, chẳng qua là, bây giờ người đó sắp chết.
Luật sư An dùng đôi tay run rẩy bẩy bẩy.
Nhặt lại lá bùa rơi trên mặt đất lên.
Ngay cả sợi lông màu đen kia mà anh ta cũng dùng đầu ngón tay xoa nắn.
Đặt lá bùa dính sát vào lồng ngực của mình.
Không cần hành tây, không cần nước gừng.
Hai hàng lệ nóng đã rơi xuống một cách tự nhiên.
Chỉ riêng phần kỹ năng diễn xuất này.
Trực tiếp nổ cho đám tiểu thịt tươi lưu lượng kia văng xa mười con đường rồi.
- Tê... Lá bùa này, tôi sẽ luôn mang theo nó ở bên người, loại cảm giác này, giống như bây giờ ông ta vẫn ở bên cạnh tôi vậy.
- Như thể tôi còn có thể cảm nhận được độ ấm của ông ta, cảm nhận được hơi thở của ông ta, cảm nhận được sức sống của ông ta…
Người đàn ông trung niên lại uống một hớp bia.
Anh ta không xác định được rốt cuộc thì lời của luật sư An là thật hay giả.
Anh ta cũng không quan tầm lời của luật sư An là thật hay giả.
Anh ta chỉ cảm giác bản thân rất có duyên phận với kẻ “thân mang tội” ở trước mắt này.
Nếu là người bình thường, cho dù cố gắng hết sức mà tìm, cũng không tìm được tung tích của anh ta, nhưng kẻ này lại có thể đụng trúng anh ta hai lần.
Hơn nữa.
Còn rất thú vị.
Lúc bạn cảm thấy một món đồ chơi rất thú vị, đoán chừng bạn cũng chẳng muốn đi đập món đồ chơi này ra, để xem thử rốt cuộc cấu tạo bên trong là gì nữa.
Đối với những người ở trên cao, nhất là những vị ở trên nơi cao thật cao gần như là đã chạm đến mây trời kia mà nói.
Thú vị là được rồi.
Đúng vào lúc này.
Ở xa xa.
Bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào rống trầm đục.
Giống như là một con đại yêu thú vừa mới thức dậy.
Người đàn ông trung niên đứng lên.
Lòng bàn tay mở ra.
Một hư ảnh màu vàng nhạt tương tự như rồng bắt đầu ngưng tụ.
Chỉ thấy con rồng này giống như là đang không ngừng vặn vẹo thân thể của mình, phát tiết ra lửa giận của chính nó.
Đã tỉnh chưa, tỉnh rồi.
Trước khi long mạch thức tỉnh, sức mạnh thâm sâu, vô cùng sắc bén, cực kì khó chạm vào, còn sau khi thực sự tỉnh dậy, ngược lại thì đã mất đi mọi lớp vỏ ngụy trang và sự thần bí, nhìn như là đã giương nanh múa vuốt, cũng là đã hết hơi thở dốc rồi.
Chuyện này tượng trưng cho trái cây đã chín mọng, đã có thể hái được.
Người đàn ông trung niên nhìn lướt qua luật sư An đang ngồi ở nơi này.
Đưa tay lên.
Do dự một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận