Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 824: Phí bảo vệ

Đến tận đây, sự kiện cương thi chấn động một thời vào cuối thế kỷ trước xem như cuối cùng hạ màn che xuống, một người “Chứng kiến” và “Trải qua” cuối cùng cũng đã nhắm mắt.
Về phần còn có người bị hại khác vẫn trong thống khổ chịu khổ không, cũng không phải là chuyện Châu Trạch cần phải quan tâm.
- Có cần kéo anh ta ra ngoài chôn không?
Luật sư An chỉ “Con nhện” nói.
Nói thật ra, thứ hàng này có dáng vẻ hơi xấu xí, hình tượng quả thật rất giống nhân vật phản diện, nhưng thật sự làm cho người ta không chán ghét nổi.
- Để cho anh ta giữ nguyên tư thế này đi, chúng ta đi.
Châu Trạch từ chối đề nghị của luật sư An, dẫn đầu đi ra khỏi hang trộm.
Đợi đến khi những người còn lại đều đi ra, Châu Trạch nhìn khắp bốn phía, nói với luật sư An:
- Lấy bất động sản nơi đây, không thành vấn đề chứ?
Luật sư An cười cười, nói:
- Nghề chính.
Nơi này, kể cả nửa gương mặt dưới ngôi mộ kia, hiện giờ Châu Trạch không động được, nhưng cũng không nghĩa rằng sau này không động được.
Về sau chờ mình có thể đứng lên chỗ cao chút.
Hoặc cứ chờ tên ngu ngốc cứng đầu tỉnh lại.
Thu thập anh ta, cũng đơn giản.
Đây xem như tìm cái bảo tàng cho mình, giấu giếm, làm ký hiệu, chờ về sau lấy dùng.
- Kêu cả mấy người Nguyệt Nha Lưu Sở Vũ tới, xử lý một chút chuyện nơi này.
- Xử lý một chút?
Oanh Oanh có phần không thể lý giải được.
- Ừm, tôi tới sắp xếp, tất cả người của viện điều dưỡng này đều được tìm ra, theo dõi, hoặc là, cứ sắp xếp cho bọn họ ở trong này? Dù sao mỗi ngày chỉ cần uống tiết vịt máu gà là được.
- Anh xem rồi làm đi.
Châu Trạch ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu:
- Đừng giết người.
Giết người nơi này đương nhiên không chỉ bản thân ra tay giết người, luật sư An cũng không thể thật sự tự tay giết người, nhưng chỉ cần tiết lộ tin tức trên người bọn họ “Có bệnh” ra, bọn họ sẽ dễ dàng bị “Tiêu diệt”.
- Tôi hiểu.
- Ừm.
Châu Trạch không lập tức rời đi, mà đi tới một căn lầu trước mặt, nơi này có vài căn phòng đã thu dọn, điều kiện cũng có thể, chắc trước đó là chỗ ở của người trong viện điều dưỡng.
Bởi vì thích sạch sẽ, Châu Trạch không lên giường của bọn họ mà tìm một cái nệm không mở ra trong tủ, trải trên đất, bản thân nằm lên.
Oanh Oanh không ở bên người, không ngủ được, nhưng mà Châu Trạch không định ngủ, chỉ muốn một mình nằm một lúc.
Sau khi trời sáng, Hứa Thanh Lãng và cô bé ngăm đen cũng tới rồi.
Bọn họ không tham gia chuyện ngày hôm qua, được bố trí nghỉ ngơi trong khách sạn, lúc này cô bé ngăm đen không có chuyện gì, sắc mặt lão Hứa vẫn còn hơi trắng bệch.
Hiển nhiên thiếu hụt trên thân thể cũng không phải có thể khôi phục được trong một sớm một chiều.
Nhưng hiện giờ chính là lúc dùng người.
Trịnh Cường, Lưu Sở Vũ cùng với Nguyệt Nha còn chưa tới, cho dù bọn họ chạy đến đây, chuyện phong ấn cửa vào hang trộm vẫn rơi lên trên đầu Hứa Thanh Lãng.
Cũng may việc này không cần gấp gáp, Hứa Thanh Lãng có thể chậm rãi bố trí, hơn nữa mức độ khó của trận pháp cũng không lớn, dù sao không phải là trận pháp theo đuổi lực công kích lực sát thương gì đó, chỉ muốn mang đến tác dụng mê hoặc và che giấu.
Đợi đến lúc xế chiều, Nguyệt Nha, Trịnh Cường cùng với Lưu Sở Vũ ba người ngồi máy bay đều đến đây.
Nhưng mà bởi vì Châu Trạch còn đang ở trong phòng không ra, bọn họ vốn định bái kiến bộ đầu mới thăng chức trước chỉ có thể đi làm việc trước.
Đợi đến chạng vạng, Châu Trạch mới từ trong phòng đi ra, nhìn trời chiều, ngồi xuống.
- Tiêu điều như vậy?
- Anh họ Lâm, đúng không?
Châu Trạch nhớ được hình như “Con nhện” gọi nam chủ nhân căn biệt thự là tiểu Lâm.
- Ừm, tôi họ Lâm, tên Lâm Quan.
Lâm Quan cũng ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Châu Trạch, nhìn trời chiều.
Châu Trạch rút hai điếu thuốc, đưa cho Lâm Quan một điếu.
Lâm Quan lấy bật lửa, châm cho Châu Trạch trước rồi mới châm cho mình.
- Tôi muốn đón cả mẹ tôi qua.
Lâm Quan mở miệng nói.
Châu Trạch nghe xong hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật gật đầu.
Lúc anh đi ra đã nghe tiếng động tình huống, có mấy người đã bị bắt đến đây.
Trước khi đám người Châu Trạch đến, “Con nhện” đã “Phân phát” mấy người trong viện điều dưỡng, mà dưới sắp xếp của Châu Trạch, luật sư An mang theo Oanh Oanh bé trai cùng với một đám quỷ sai đi bắt những người mới bị phân phát về.
Vì sao làm như vậy, một là vì giữ bí mật, thứ hai là vì khống chế đám người này.
Nếu thật sự phủi mông chạy về thẳng Thông Thành.
Nơi này phát sinh chuyện gì nữa cũng không liên quan gì đến Châu Trạch.
Nhưng đã muốn khống chế nơi này, tương đương với tiếp nhận một công ty bị đóng cửa, một vài cục diện rối rắm của nó tự nhiên cũng phải quản lý, giải quyết xong.
- Dưới một căn lầu, còn có một tầng ngầm, bên trong có một phòng thí nghiệm giản dị, tôi có thể giúp anh làm chút chuyện.
- Vì sao?
- Bởi vì anh không có khả năng để cho tôi rời đi, cho nên không bằng làm việc trong này, nhân tiện chiếu cố mẹ tôi.
- Thật ra tôi không có nhiều hứng thú với những thứ này, thật sự.
Anh khác “Con nhện”.
“Con nhện” chịu đủ tra tấn, vốn cho rằng giãy giụa cầu sinh, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều biện pháp, nhưng chỉ làm rất nhiều bố trí bên ngoài.
Nhưng mà ông chủ Châu lại không giống, tạm thời không nói đến thí nghiệm của Lâm Quan rốt cuộc có thể nghiên cứu ra cái gì hay không, dù sao Châu Trạch cũng không có nhu cầu bức thiết gì đối với thành quả nghiên cứu của anh ta.
Chỗ Doanh Câu còn để lại bảo tàng rất lớn, chỗ sâu trong linh hồn anh còn có một ngọn Thái Sơn.
Cộng thêm nửa gương mặt kia bị mình tìm được, lúc này cũng đã cất đi.
Ba bảo tàng ở ngay trước mắt, hơn nữa ông chủ Châu còn chưa thể hoàn toàn khai phá ra, nào còn tình nguyện đi tiếp tục đào hầm ở những chỗ khác nữa?
- Tôi biết anh không có hứng thú với nó, nhưng tôi cảm thấy hứng thú.
Lâm Quan tiếp tục nói:
- Nói không chừng tôi còn có thể tìm ra được cách cứu mẹ tôi... Hoặc là nói, haizzz, thật ra là tìm được cách cứu chính tôi.
- Tôi không có tiền.
Châu Trạch thật thẳng thắn thành khẩn.
Một khi hoạt động nghiên cứu này, anh biết được tiền bạc ném vào trong đó khủng bố bao nhiêu.
Hứng thú vốn không nhiều lắm, thì càng không có khả năng tình nguyện ném tiền vào trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận