Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 432: Biến đổi bắt đầu!

Cho dù Trịnh Cường và Nguyệt Nha biểu hiện ra ham muốn cầu sinh cực lớn.
Nói nguyện ý trả tiền thay Châu Trạch.
Đây chính là tiết tấu bị người ta bán còn đếm tiền thay người ta trong truyền thuyết.
Nhưng cuối cùng người trả tiền vẫn là Châu Trạch, luyến tiếc thì luyến tiếc, đau lòng thì đau lòng, nhưng tiền nên tiêu vẫn phải tiêu, điểm này, ông chủ Châu vẫn phân rõ.
Ông chủ Châu tiết kiệm thật.
Nhưng ông chủ Châu không phải loại keo kiệt tới mức chết cũng phải mang theo tiền xuống mồ.
Điểm này, ngược lại khiến luật sư An kinh ngạc một chút.
Bữa cơm này ăn cũng không tính là náo nhiệt, bầu không khí cũng không được khá lắm.
Cũng không phải mọi người còn có gì không cam lòng, vì thế không thể thoải mái trên bàn cơm.
Mà là vì trong số người ngồi trên bàn, có thể chân chính mở bụng ăn ngốn nghiến cũng chỉ có hai người lão đạo và Hứa Thanh Lãng mà thôi.
Ừm,
Cũng có thể nói là, một bàn lớn người ngồi đủ một vòng, nhưng người sống lại chỉ có hai vị này.
Deadpool thích ăn côn trùng, đối với thức ăn trên bàn anh ta không hứng thú lắm. Khi ở trong phòng sách, anh ta cũng không ngồi lên bàn cơm. Bạch Oanh Oanh không cần dựa vào đồ ăn để sinh tồn, cũng chỉ tùy nếm thử một chút.
Nói cách khác.
Trên bàn cơm.
Phần lớn người đều mắc chứng bệnh kén ăn trọng độ.
Lại thêm Châu Trạch và tiểu loli trực tiếp sử dụng dịch hoa bỉ ngạn, không nguyện ý bại lộ và chia sẻ vật này, cho nên mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cố gắng đấu tranh một cách cực kỳ khó khăn với thức ăn trước mặt.
Rõ ràng cả bàn cơm nước tốn hao không ít tiền.
Vậy mà lại có thể khiến đám người trong ghế lô nếm ra bầu không khí “nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi”.
Ai biết món ăn trên bàn, mỗi hạt đều khổ cực.
Quả nhiên mỗi một hạt cơm đều khiến bọn họ ăn một cách hết sức khổ cực.
Hận không thể gian khổ hơn bác nông dân làm ruộng.
Cơm nước xong xuôi.
Trương Yến Phong, Nguyệt Nha cùng với Trịnh Cường đều đưa hồn huyết ra trước mặt Châu Trạch, đồng thời còn sáp nhập vào trong chứng nhận quỷ sai của Châu Trạch. Ông chủ Châu trở thành ông chủ danh chính ngôn thuận.
Năm tiểu đệ quỷ sai tới tay, thật khiến Châu Trạch cảm thấy như bản thân đã có được thiên quân vạn mã, sau này mỗi lần gặp chuyện, cũng có thể chơi trò xiếc Xuyên Vân Tiễn.
Chờ sau khi việc này kết thúc.
Châu Trạch và luật sư An lựa chọn đi bộ trở về.
Trịnh Cường và Nguyệt Nha đều tự quay về Vô Tích và Hoài An.
Dù sao mọi người cùng ở lại Thông Thành cũng không tiện, Thông Thành lại chỉ lớn chừng ấy, mọi người nhét chung một chỗ đồng nghĩa với tất cả mọi người đều ăn không đủ no.
Những người khác trong phòng sách ngồi xe trở về trước.
Hôm nay là ngày trời đầy mây, cho nên cho dù đi bộ trên đường cái buổi chiều cũng không đến mức quá nóng bức.
- Tiếp đó là vấn đề tích điểm, chỉ có điều vấn đề này cũng không tính là vấn đề lớn gì, chí ít, đối với ông chủ ở giai đoạn hiện tại, vẫn có biện pháp đi quét một chút tích điểm.
- Quét?
Một chữ "quét" này có nghĩa là đơn giản nhưng hiệu suất cao, có thể tỉnh lược rất nhiều thời giờ và tinh lực.
Luật sư An gật đầu: - Khi tôi nói chuyện trời đất với lão đạo đã biết được mấy người từng đi tới một làng, đồng thời mấy người còn thu hết thôn dân của làng kia.
- Ừm.
Là Ba Làng.
Cho dù tới hiện tại.
Châu Trạch vẫn chưa thể quên đi chuyện ở Ba Làng, hắn vốn cho rằng đó là một làng toàn đám quỷ đói giữa đường, kết quả sau lưng thôn làng ấy lại cất giấu ẩn tình khiến kẻ khác cảm thấy bi thống như vậy.
Cũng vì sự kiện kia, Châu Trạch đã có nhận tri càng sâu sắc hơn về quan hệ giữa "người" và "quỷ".
- Thật ra, Trung Quốc chúng ta có không ít nơi giống như vậy. Ngẫm lại xem, một lần thu vong hồn cả một thôn, tốc độ tăng tích điểm này khẳng định rất kinh người.
Đương nhiên, cũng không phải thôn làng nào cũng mang theo năng lượng chính nghĩa như thôn làng ấy.
Châu Trạch cười cười, ra hiệu bản thân mình hiểu.
- Gió sắp nổi lên, chúng ta phải tranh thủ thời gian. Hôm qua tôi và hai người Trịnh Cường, Nguyệt Nha đã tán gẫu trên xe, bọn họ nói tên bộ đầu Cổ Hà kia từng dự định trực tiếp đưa con quỷ đến Thượng Hải.
- Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, anh ta lại thay đổi tuyến đường.
- Đó là quỷ gì vậy? - Châu Trạch hỏi.
Mang mặt nạ vai hề, có thể dụ dỗ nguyên tội bên trong cơ thể, thủ đoạn này thực sự cao minh hơn nhiều so với đám vong hồn chỉ biết dùng ảo thuật để dọa người.
- Là một nhánh trong địa ngục, có thể coi là một loại sinh vật thích du đãng trong sương mù địa ngục, tôi nhớ đám đại nhân trong địa ngục không có chuyện gì làm lại thích bắt một số tới, chăn nuôi bên người.
- Bên phía Thập điện Diêm La cũng có không ít, chỉ có điều chúng nó được dùng như một hình phạt, câu dẫn bản ác của con người ra, hóa thành ngọn lửa cắn nuốt linh hồn người kia.
- Nhưng đây có thể coi là thủ đoạn dằn vặt tương đối cao cấp, bình thường nó chỉ đối phó với hạng người đại gian đại ác, vong hồn bình thường không thể hưởng thụ được loại phục vụ cấp bậc này.
- Còn có một số đầu sỏ trong địa ngục lại ưa thích nuôi nhốt bọn nó, để bọn nó giúp mình hấp thu những ác niệm và nguyên tội này, sau đó bản thân mình lại ăn bọn nó.
- Dù sao thì đối với tồn tại ở tầng thứ như bọn họ, có ăn mấy thứ này cũng sẽ không rước họa vào thân, trái lại còn có thể dùng nó để tôi luyện bản thân mình, biến thành vật cho bọn chúng sở dụng.
- Vậy sao vật này ra khỏi địa ngục được?
- Nguyên nhân cụ thể là thế nào tôi cũng không rõ ràng lắm, giống như tôi không rõ rốt cuộc dịch hoa bỉ ngạn trong tay anh và tiểu loli xuất hiện như thế nào vậy.
Nghe vậy, Châu Trạch sửng sốt một chút.
Cũng may.
Luật sư An không mở miệng đòi anh chia sẻ một chút.
- Tôi đã từng lăn lộn chốn quan trường dưới lòng đất, cũng lăn lộn hắc đạo rất nhiều năm, cũng vì tôi từng lăn lộn cả hai nơi cho nên đối với một số biến hóa, cảm giác của tôi cũng sâu hơn nhiều.
- Gió càng lúc càng lớn, rất có thể trong vòng hai năm tới, bố cục sẽ bị thổi nát, một số quy củ nếu đặt ở mười mấy hai mươi năm trước, đó là luật thép.
- Mà đặt ở hiện tại, đơn giản chỉ là bày biện lừa mình dối người, giống như Tôn hầu tử trong


Tây Du Ký


, muốn giúp một người hoàn dương thì phải tới địa phủ đại náo.
- Lại nhìn anh hiện tại, ngay cả anh cũng có khả năng giúp người hoàn dương, còn giúp người ấy trở thành quỷ sai.
- Tháng ngày dưới âm phong, quỷ tâm không già.
Châu Trạch lấy hai điếu thuốc ra, đưa một điếu cho luật sư An, một điếu tự bản thân mình ngậm vào miệng.
Luật sư An có vẻ hơi lo lắng, Châu Trạch tin tưởng, anh ta tuyệt không sầu lo vì con đường phát triển của địa ngục trong tương lai, nếu quả thật anh ta là người ưu quốc ưu dân như vậy, anh ta sẽ không vừa lo âu vừa làm chuyện phạm pháp loạn kỷ cương.
Anh ta đang sầu lo cho an toàn trong tương lai của mình, sở dĩ anh ta nương tựa vào bản thân mình, hơn nữa anh ta còn dốc hết vốn liếng của mình, hẳn cũng có một phần mưu tính bảo vệ tương lai.
- Tôi nghe một tên tuần kiểm có âm thọ lâu dài nói, vào năm tháng anh ta mới làm quan, muốn trở thành quỷ sai phải trải qua quy củ rất sâm nghiêm, rất nhiều khuôn sáo, khác xa so với phong khí tản mạn và tự do thời hiện tại.
- Khi cơ sở của một đoàn thể đã bắt đầu hư thối, cũng có nghĩa biến đổi lớn đã sắp tới.
Luật sư An nhìn nhìn Châu Trạch, nghiêm túc nói: - Cho nên, nếu anh muốn tự vệ, phải thừa dịp chiếc thuyền lớn này còn chưa hoàn toàn chìm nghỉm, nâng vị trí của mình lên.
- Kết quả còn không phải là cùng nhau chìm nghỉm sao?
- Anh bị ngu à? Nếu thật sự chìm, lại có thuyền cứu nạn, chắc chắn lãnh đạo sẽ là người được lên thuyền cứu nạn trước nhất.
- Anh nói... rất có lý.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi qua một công viên, Châu Trạch vào công viên đi vệ sinh.
Luật sư An lại chờ ở bên ngoài.
Mới vừa vào WC.
Châu Trạch đã nhìn thấy một người có mái tóc màu đỏ sậm, mặc váy đứng ngay phía trước chính mình.
Châu Trạch theo bản năng lui về phía sau vài bước, một lần nữa nhìn lại biển báo nhà vệ sinh, là nam, lại nhìn lướt qua rãnh nước tiểu bên trong, lúc này anh mới yên tâm mà tiến vào một lần nữa.
Người kia đứng bên cạnh Châu Trạch xì xì…
Móc ra cái kia của bản thân mình.
Đứng cùng Châu Trạch.
Chờ khi Châu Trạch đi ra khỏi phòng vệ sinh, chờ trong chốc lát, vẫn không thấy luật sư An ra.
Gọi điện thoại, luật sư An nói anh ta đang ở đầu công viên.
Châu Trạch đi vào trong, tìm tìm.
Phát hiện thấp thoáng trong rừng cây có không ít phụ nữ đang đứng. Thật ra những cô gái này đều khá lớn tuổi, không còn trẻ trung gì nữa, cơ bản đều là loại hình lão đạo thích.
Thậm chí.
Còn có một số người vượt khỏi loại hình lão đạo thích.
Các cô ấy đứng ở đàng kia, mời chào làm ăn, đàn ông trẻ tuổi tới nơi này không nhiều lắm, phần lớn đều là khách hàng già nua, giá cả cũng rẻ hơn giá thực tế khá nhiều, còn rẻ hơn cả thức ăn nhanh.
Khi Châu Trạch tìm được luật sư An, chỉ thấy anh ta đang ôm một người phụ nữ hơi nhỏ tuổi hơn một chút ngồi bên vườn hoa, để người ta ngồi trên đùi của mình.
Anh ta trưng ra vẻ mặt hưởng thụ.
Châu Trạch châm điếu thuốc, hỏi: - Thú vị sao?
Vì sao vừa rồi còn đang nói chuyện đứng đắn, mình mới đi tiểu một cái, hình như họa phong thay đổi hơi nhanh rồi.
Đương nhiên, Châu Trạch biết luật sư An thuộc về loại không sắc không vui, lúc này trong ví tiền của anh còn có thẻ bạc luật sư An đưa cho mình.
Vẫn quên vứt đi, đúng vậy, quên.
- Ăn sơn hào hải vị quen rồi, thỉnh thoảng ăn chút rau dại mới có thể khiến thân thể khỏe mạnh.
- Có đôi khi đàn ông cũng giống phát triển thân thể vậy, không thể ăn kiêng, nếu lúc nào cũng chỉ ăn một ít rau dưa thật không tốt cho dạ dày.
Luật sư An trưng ra tư thái người từng trải nói với Châu Trạch.
- Đúng rồi, anh cũng tìm một cô đi, nếu không thì xấu hổ lắm, dù sao thì giá cả cũng không đắt.
Châu Trạch lắc đầu, ngồi ngay bên cạnh luật sư An. Cũng không thiếu lão ma ma đến tìm Châu Trạch, hỏi anh có muốn phục vụ hay không, nhưng tất cả đều bị Châu Trạch cự tuyệt.
Suốt ngày ôm Oanh Oanh ngủ.
Nguyên phối còn là một mỹ nữ lãnh diễm hay mặc chế phục.
Hoa nhà xinh đẹp hơn hoa dại nhiều, từ đó hoa dại cũng không còn lực hấp dẫn gì.
Luật sư An lại chơi tới thoải mái vô cùng, không ngừng giở trò, dường như vì có Châu Trạch ngồi bên cạnh anh ta, trái lại anh ta có vẻ càng thêm hưng phấn.
Đương nhiên anh ta chỉ sờ vuốt bên ngoài, không đến mức trực tiếp đánh cú home run. Hiện tại mới là buổi chiều, muốn đánh home run cũng phải chờ đến tối mới tiện.
Nếu như định lực không đủ, trực tiếp ma sát “xuất”, cũng có thể.
- Hẳn anh nhìn mà khó chịu lắm nhỉ? - Luật sư An nghiêng mặt qua nhìn Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu.
- Nhìn khó chịu sao? - Luật sư An nhìn về phía phần hông Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu.
- Đi, nếu anh không đặt nơi này vào mắt, chờ chút nữa tôi dẫn anh tới chỗ tốt hơn, nơi đó có nhiều em gái xinh đẹp lắm.
Châu Trạch lắc đầu.
- Thế nào? Nơi ấy cũng không muốn đi?
- Tôi khó chịu.
- Vậy thì đi.
- Tôi khó chịu.
- Vậy lại càng phải đi.
- Anh tỉ mỉ sờ mó người phụ nữ trên người anh đi. - Bỗng nhiên Châu Trạch nói.
- Sờ soạng gì?
- Nhìn xem có nước không.
- Cái này tôi không chắc, thủ pháp và kỹ thuật của tôi không phải bình thường đâu, ha ha ha.
Luật sư An vừa nói vừa tràn đầy tự tin nhìn Châu Trạch, đưa tay mình tới phía dưới phụ nữ tìm kiếm.
Sau đó.
Luật sư An cứng đờ.
- A a a a a a a a! ! ! !
Luật sư An kêu lên.
Người phụ nữ trên người anh ta lập tức sợ đến đứng bật dậy.
- Cút! - Luật sư An hô lên.
Hiện tại anh ta chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Vô cùng khó chịu.
Rốt cuộc anh ta cũng hiểu rõ cảm thụ của Châu Trạch.
- Cút cái gì mà cút, mau đưa tiền, giả gái kiếm chút tiền dễ sao! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận