Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 489: Chuyến lôi, tôi mặc kệ lão là ai!

Tiến vào.
Lại đi ra.
Tương đương với:
Trời tối.
Trời lại sáng.
Lão đạo hít sâu một hơi, cưỡng ép kiềm chế bi thương không ngừng phun trào từ sâu trong nội tâm mình, kiềm chế nước mắt trong viền mắt mình, lẩm bẩm:
- Chắc chắn là mấy người ông chủ quá bận rộn, cho nên mới không thể dành thời gian tới đón mình được.
- Đúng.
- Chắc chắn là như vậy rồi.
- Ông chủ đã từng nói.
- Trong số nhiều nhân viên thuộc hạ như vậy, ông chủ coi trọng mình nhất.
Lão đạo đi ra ngoài, đứng bên lề đường chuẩn bị đón xe trở về phòng đọc sách.
Một chiếc xe chở khách loại nhỏ lái qua ngay trước mặt lão.
Lão đạo phất phất tay theo thói quen.
Lão đã tới tuổi này của lão, cộng thêm hơn nửa đời người vào nam ra bắc.
Loại chặn xe trâu hoặc ô tô bốn bánh giữa đường, lão thường xuyên làm.
Có thể một số người trẻ tuổi cảm thấy xấu hổ khi làm như vậy.
Nhưng thân tại giang hồ, lão đạo biết rõ đạo lý làm điều lợi cho người cũng là có lợi cho mình.
Trong xã hội này, người có lòng tốt vẫn hơn.
Còn nữa, ở đây cũng không phải nơi dễ đón xe.
Chiếc xe khách loại nhỏ kia ngừng lại, lộ ra một ông lão chừng sáu mươi tuổi, mái đầu bạc trắng nhưng thoạt nhìn rất có tinh thần. Trong miệng lão đầu này còn ngậm điếu thuốc, hô lên:
- Anh đây muốn tới chỗ nào vậy?
- Phố Nam.
Ông lão cười cười, nói: - Được rồi, lên xe đi, tôi đang chuẩn bị đi về đây.
Lão đạo lên xe, phát hiện trong xe còn có hai người một nam một nữ, tuổi tác cũng không nhỏ, nữ hơn 40 tuổi, nam đoán chừng năm mươi tuổi, lưng còng.
Cho dù lão đạo lên xe, người đàn ông cũng vẫn cúi đầu không thèm chào hỏi.
Nữ ngược lại nhiệt tình hơn, cười cười với lão đạo, mặt mày có vẻ phong tình vạn chủng.
Lúc này, trái tim lão đạo lập tức tê dại.
Cô em gái tươi non ngon miệng!
Nhưng nghĩ đến nguyên nhân bản thân mình phải vào trại giam, còn phải ra tòa, lão đạo lại run run theo bản năng.
Run run xong rồi.
Lão lại cảm thấy đần độn vô vị.
Ngay cả em gái vừa liếc mắt đưa tình với mình vừa rồi cũng không còn đáng yêu như trước.
- Anh tới thăm con cháu sao?
Lái xe bạc đầu vừa lái xe vừa nói.
Lão đầu này đeo một cặp kính mác, ăn mặc theo phong cách rất tây, chí ít, đối với những người đã tới độ tuổi sáu mươi này, ông ta có thể tính là người tương đối hợp thời đại.
Nếu ông ta nhảy vũ điệu người già ở quảng trường Dịch Dương Hồng, nhất định có thể làm gái hồng lâu.
Đừng tưởng rằng các cụ ông cụ bà múa quảng trường đều chỉ có quan hệ hữu nghị thuần khiết.
- Không phải, tôi mới được thả ra.
Nghe vậy.
Ông lão lưng còng bỗng ngẩng đầu, cố ý nhìn thoáng qua lão đạo.
Em gái năm mươi tuổi bên cạnh, nước trong mắt càng nhiều hơn, giống như muốn phun ra vậy.
- Ơ! - Ông lão lái xe cười nói: - Anh đây phạm tội gì mà bị giam lâu như vậy?
Thật ra lão đạo chỉ là đối thượng hiềm nghi, chỉ bị giam trong trại tạm giam một thời gian ngắn.
Nhưng trong mắt đám người này.
Dường như lão đã bị giam trong tù vài chục năm.
Có thể trước đây khi chưa vào trại giam, lão là Long ca thân hình vạm vỡ, vênh váo hò hét.
Chờ sau khi ra ngoài, lão lại trở thành lão đầu bảy mươi xương trơ như que củi.
Lão đạo sờ sờ đầu mình.
Làm bộ cụt hứng.
Cảm khái nói:
- Cũng không làm gì.
- Không cẩn thận.
- Giết người.
Trong lúc nhất thời.
Lúc này, trong xe khách truyền tới tiếng hít khí của ba người.
Người đàn ông lưng còng lại có thể nghiêng người qua đây, lộ ra ý cười với lão đạo, người đàn ông lưng còng này đeo mũ giải phóng, mang giày nhựa, thoạt nhìn rất giống một lão nông lương thiện.
Nhưng khi ông ta lộ ra dáng tươi cười, lão đạo nhìn thấy hai hàm răng trắng phau trong miệng ông ta.
Thằng này.
Không phải nông dân chân chất.
Cô em bên cạnh còn cố ý cọ cọ vào người lão đạo.
Hai thứ to to trước ngực đã rũ xuống nhưng vẫn rất có lực!
Lỗ mũi lão đạo đã sảng khoái tới vểnh lên.
Lần trang bức này.
Có giá trị!
Xe vào nội thành, đang chạy về phía Phố Nam.
Không sai.
Lão đạo cũng mở miệng hỏi: - Em trai em gái làm nghề gì vậy?
- Làm vận chuyển. - Ông lão lái xe trả lời: - Làm chân chạy, bán một số dược liệu trong núi và vân vân, khổ cực kiếm chút tiền.
Lão đạo gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm gì nữa. Lúc này, lão cảm thấy hơi nhớ nhà.
Lão nhớ tiểu Hầu Tử nhà mình.
Thân thể nhích về phía sau, lúc này lão mới cảm thấy sau lưng cấn cấn, lão duỗi tay lần mò, lại có thể lấy ra một bức tượng quan âm.
Tượng quan âm này thoạt nhìn rất tinh xảo, nhưng cái bệ lại có màu đỏ, khiến người ta cảm thấy nó rất quái dị.
- Ha, không nghĩ tới, cách mấy chục năm còn có thể nhìn thấy thứ này.
- A, kiến thức của anh đây thật rộng rãi. - Ông lão lái xe đáp lại.
- Đã lâu không phát hiện nó, trên đế này bôi máu chó mực đúng không?
- Đúng vậy, đây là thói quen trong mấy chục năm chạy vận tải lưu lại, hiện tại chiếc xe nào tôi cũng đặt một bức tượng, cầu bình an. - Ông lão lái xe cảm khái nói.
Phía dưới tượng quan âm bôi máu chó đen, dưới con mắt người ngoài, đây là khinh nhờn thần linh, chẳng ra cái gì cả.
Nhưng mấy năm trước, nhất là trong khoảng thời gian mười năm cải cách, rất nhiều tài xế lái xe vận tải đường dài có thói quen như vậy.
Lúc ấy, việc lái xe vận tải đường dài khiến người ta cảm thấy nguy hiểm như đặt đầu trong lưng quần cực khổ kiếm tiền.
Hiện tại đơn giản là con chuột cắn trộm vại xăng dầu khiến tài xế xe đường dài tương đối đau đầu.
Nhưng lúc ấy, thật sự có cướp xe trên đường.
Văn minh hơn thì có người rải đinh trên đường, chờ khi bạn lái xe qua, săm lốp bị đâm thủng, bên cạnh sẽ có một tiệm vá bánh xe, chuyên vá bánh xe với giá trên trời, không trả đủ tiền sẽ không cho bạn đi.
Thô lỗ một chút, toàn thôn cùng lên trận, giết người cướp của, quả nhiên là hoành hành không sợ.
Dù sao thì những chuyện mà người hiện đại cảm thấy không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng vào thời điểm ấy nó lại thường xuyên phát sinh, đám bác tài vì trừ tà thu được vận may, đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Mấy năm trước lão đạo đã đi ké không ít xe đường dài, cũng đã từng gặp tượng Bồ Tát kiểu này.
- Nghe giọng anh đây, có vẻ anh không phải người bản xứ nhỉ? - Ông lão lái xe hỏi.
- Ừm, tôi là người Thiểm Tây Tích.
- Ha ha, đồng hương!
- Thật sao?
- Thật thật, quên đi, trưa nay dứt khoát đi uống với tôi một ly đi, trong nhà anh còn người chứ?
Dưới ánh mắt của lão tài xế, lão đạo bị giam tới lớn tuổi như vậy mới được thả, hẳn trong nhà phải không còn ai mới đúng.
- Không có người.
Có chỉ khỉ.
Còn có thật nhiều thật nhiều quỷ.
- Vậy cứ đi uống một ly với tôi đi, gặp nhau là duyên, đúng không?
Không đợi lão đạo mở miệng cự tuyệt, xe khách nhỏ đã quẹo vào một quán ăn nhỏ đối diện.
- Đến đến, chúng ta cùng uống một ly. Tôi đây thích nhất là nghe kể chuyện xưa, anh mau vào kể một chút chuyện xưa của anh cho tôi nghe với.
Ông lão tài xế rất nhiệt tình.
Hơn nữa lão đạo có thể nhìn ra.
Ông ta nhiệt tình thật.
Không phải giả bộ.
Vào nam ra bắc nhiều năm như vậy.
Chút môn đạo này lão vẫn có thể nhìn ra được.
Lập tức.
Trong lòng lão đạo còn có chút cảm động.
Lão nghĩ, dù sao thì mấy người ông chủ cũng không đến đón mình.
Bản thân mình uống một chầu rượu rồi lại trở về cũng không sao nhỉ?
Bản thân mình mới đi ra từ trại tạm giam, vừa lúc thừa cơ hội này đi tẩy trần, bỏ xúi quẩy.
Việc làm ăn của quán cơm nhỏ này không được tốt lắm, ông chủ ngồi ở đàng kia chơi game trong di động, chờ khi có người đến mới đứng lên chuẩn bị làm cơm nước. Chủ tiệm còn chưa hỏi han gì đã trực tiếp vào bếp, hẳn là hắn ta có quen biết đám người này.
- Anh này, ngồi đi, đến, chúng ta uống ít nước đã.
Ông lão tài xế kêu gọi.
Lão đầu lưng còng và cô em kia cũng lại ngồi bên cạnh.
Ăn uống trò chuyện nói khoác một hồi.
Rõ ràng lão đạo mới bị bắt giam mấy tháng.
Thế mà có thể nói khoác thành "Tôi ở trong ngục ba mươi năm".
Có thể tưởng tượng.
Tin vỉa hè.
Là nói bừa tới cỡ nào.
Tất cả đều là khoác lác.
Dù sao thì hơn nửa đời người lão đạo ăn cơm dựa vào mồm mép.
Vừa mở livestream đã có thể bán tiền âm phủ như nhân dân tệ.
Khả năng khoác lác của lão có thể kém sao?
Bữa cơm này.
Bầu không khí cứ phải gọi là náo nhiệt.
Ông lão lưng còng thoạt nhìn ít lời cũng kính lão đạo vài chén rượu.
Cô em kia càng uống hai ly rượu giao bôi với lão đạo.
Sau khi khoác lác xong chuyện trại giam, bọn họ lại khoác lác tới chuyện dưỡng sinh, khoác lác xong chuyện dưỡng sinh bọn họ lại khoác lác qua tới chuyện linh dị.
Lão đạo.
Đời này mấy bản lĩnh gì thì không có.
Nhưng riêng chuyện hầu hạ quỷ lão cực kỳ am hiểu!
Trong lúc bầu không khí nhiệt liệt nhất.
Bên ngoài lại có một chiếc xe tới, là chiếc Mazda SUV màu đen.
Lão đạo nhìn thấy có hai người trung niên khiêng một bao tải từ trên xe bước xuống.
Ông lão tài xế đứng dậy đi ra ngoài, giúp bọn họ khiêng bao tải kia lên xe của mình.
Dường như hai người đàn ông trung niên này đã phát hiện ra lão đạo trong quán ăn, nói gì đó với ông lão tài xế, ông lão tài xế lơ đễnh, ba người hút một điếu thuốc bên ngoài, sau đó ông lão tài xế trở về.
- Hàng tới rồi, tôi phải đi chở hàng, anh đây cũng ăn xong rồi chứ? - Ông lão tài xế hỏi.
- Ăn xong rồi, rất tốt rất tốt.
Lão đạo cảm thấy mỹ mãn.
Ăn ngon.
Khoác lác cũng thoải mái.
Chỉ cần là người thích khoác lác đều biết.
Trong lúc bạn khoác lác, nếu bên cạnh bạn có mấy vai phụ, sẽ khiến bạn cảm thấy cảm giác thoải mái tăng lên gấp mấy trăm lần.
- Anh này, để lái xe này đưa anh về đi. - Ông lão tài xế chỉ chỉ vào người đàn ông đi Mazda màu đen: - Vừa lúc anh ta tiện đường.
- Được, Yes Sir.
Ăn uống no đủ.
Lão đạo lại đi tiểu một hồi.
Đầu tiên là giao long xuất hải.
Sau đó là nhị long hí châu.
Ngay sau đó là tam dương khai thái.
Sau đó là tứ phương mai phục.
Ai.
Lớn tuổi rồi.
Nước tiểu có phân nhánh cũng rất bình thường.
Chờ sau khi chơi chim tận hứng rồi.
Lão đạo vẩy vẩy.
Xong lập tức đi ra, phát hiện chiếc xe khách loại nhỏ kia đã đi rồi.
Cô em kia cũng đã đi rồi.
Trong lòng lão đạo hơi trống vắng.
Một người đàn ông trung niên chỉ chỉ lão đạo, nói: - Đi, tiện đường tôi đưa ông trở về.
- Được, cảm ơn, cảm ơn.
Lão đạo lên xe, ngồi ở phía sau.
Người đàn ông trung niên chạy xe, hướng về phía Phố Nam cũng chính là trung tâm thành phố.
Nghĩ đến sắp được về nhà.
Trong lòng lão đạo còn có chút kích động.
Nhưng người trung niên này lái xe rất nhanh, rẽ cũng gấp, lão đạo mới vừa uống rượu, hơi buồn nôn, nhưng lão lại không tiện nôn trên xe người ta, chỉ có thể cúi người cố nén.
Nuốt trở về!
Khi lão khom lưng cúi đầu.
Lão đạo phát hiện bên dưới ghế ngồi có một tập sách.
Nhặt lên vừa nhìn.
Không ngờ lại là vở bài tập làm vào dịp nghỉ hè của học sinh.
- Này, cậu em, vở bài tập của con anh rơi trên xe phải không? Tranh thủ mang về, đừng để con cậu làm mất vở bài tập, đến lúc đó nói dối thầy cô cũng không tin.
Lái xe trung niên sửng sốt một hồi, có chút đông cứng cười cười, đưa tay muốn nhận lấy quyển bài tập hè.
Khi lão đạo đưa tới, có nhìn thoáng qua bìa quyển bài tập.
Nói:
- A, con gái của cậu tên Vương Nhụy sao?
- Tên rất hay, tên rất hay.
- Tôi biết một người, con gái của anh ta cũng tên là Vương Nhụy.
- Cậu cũng họ Vương à?
- Nhưng tôi nói với cậu này.
- Người này.
- Đặc biệt không may.
- Cậu biết anh ta không may tới mức nào không?
- Ha ha ha,
- Tôi không nói cho cậu, chắc chắn là cậu không thể nào biết anh ta lại không may tới mức ấy.
- Ha ha ha ha... ... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận