Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1134: Đệt cả nhà nó chứ! (2)

Lão Trương ngập ngừng cắn môi dưới, vẫn đưa điện thoại di động đưa cho Châu Trạch, nhưng lần này, anh ấy không nói gì, cũng không dốc hết sức yêu cầu ông chủ đi lo chuyện này.
Nhìn một lúc, Châu Trạch đặt điện thoại di động xuống, nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Là đội chấp pháp do âm ti phái tới, hẳn là một tiểu đội, có vẻ số lượng khoảng chừng ba bốn người. Không phải lúc chiều tôi có đến Như Cao đó sao, một khách hàng của tôi chết trong tứ hợp viện của mình, phương thức tử vong rất tương tự với phong cách của đội chấp pháp.
- Vốn dĩ tôi còn chưa xác định được, nhưng ở dưới chân Lang Sơn lại phát hiện ba bộ thi thể bị hòa tan tương tự vậy, cơ bản có thể kết luận, khu vực Thông Thành chúng ta, hiện tại đã có một nhánh của đội chấp pháp đang hoạt động.
Châu Trạch nghe vậy, không vội tỏ rõ thái độ, mà là nhìn vào mắt của luật sư An:
- Anh rất quen thuộc với bọn họ?
- À? Ừ, cũng tính là quen đi…
- Không đúng nha… - Châu Trạch nghi ngờ.
- Sao vậy, ông chủ?
- Nói như vậy, có thù oán với anh, cơ bản đều là người tốt mới đúng.
- Ờ, đúng rồi. - Lão Trương lập tức gật đầu đồng ý.
- ... - Luật sư An.
Lúc trước Châu Trạch cũng đã biết, thật ra thì lão Trương cũng cảm thấy, lần này luật sư An cố ý kích động anh ấy đi tìm Châu Trạch yêu cầu quản chuyện này.
Thật ra thì, Châu Trạch cũng hiểu rõ tính cách của luật sư An, ngoại trừ không lười như anh ra, trên các phương diện làm người khác, ngược lại thì rất tương tự với anh.
Có một vài lúc, mọi người lại càng cực kỳ thống nhất, thời điểm nên sợ hãi thì phải hoàn toàn sợ hãi.
Ngày hôm nay sao lại…
Châu Trạch đặt ly trà lên trên quầy bar, lôi một cái ghế ra, ngồi xuống.
Nói:
- Lão An, nói thật đi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Luật sư An mím môi một cái, có chút miễn cưỡng nói:
- Chuyện này, có thể sẽ có chút làm màu.
- Không có chuyện gì, ngược lại vừa mới ngủ được một lúc rồi, bây giờ cũng không mệt, coi như nghe kể chuyện một chút.
- Có lẽ câu chuyện này cũng không quá vui vẻ.
- Vậy càng tốt, nói chuyện không vui của anh ra vừa hợp để cho chúng tôi vui vẻ.
- Ông chủ, chuyện là thế này, mấy mươi năm trước, trước lúc Sở Giang Vương hạ lệnh giam giữ đội chấp pháp, thể diện của đội chấp pháp ở âm ti, vẫn rất lớn.
- Bọn họ không chỉ phụ trách việc chấp pháp với quan sai của âm ti, đồng thời còn liên quan đến một vài chuyện ở dương gian.
- Lúc đỉnh điểm nhất, đội chấp pháp đó, trên phương diện sức ảnh hưởng, có thể nói là người chỉ dưới Thập Điện Diêm La mà thôi.
- Chẳng qua là sau đó, không biết vì nguyên nhân gì, Địa Tàng Vương Bồ Tát tự mình truyền ra pháp chỉ, đích thân Sở Giang Vương ra khỏi vùng đất phong của mình, trấn áp bọn họ, đến bây giờ sống chết cũng không thể nói rõ được.
- Mà đội chấp pháp bọn họ, cũng gặp đả kích khổng lồ, những phần tử còn sót lại đều bắt đầu bị giam giữ.
Châu Trạch móc móc lỗ tai.
Khẽ cau mày.
Cắt đứt câu chuyện của luật sư An.
Nói:
- Không bi thương à?
Luật sư An hít sâu một hơi, rất nghiêm túc mà nói:
- Tôi đã từng thích một người phụ nữ.
- Đây là đang nói về ngày hôm qua hay là tuần trước?
- Ông chủ, tôi thật sự đã từng yêu một người phụ nữ đến say đắm, rất yêu rất yêu, chính là cái kiểu yêu tận xương tủy ấy.
Châu Trạch không tiếp tục trêu đùa nữa.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được.
Luật sư An đang nói lời thật lòng.
Có lẽ lúc trước thứ dâng ra là trái tim, hiện tại có bỏ ra nhiều hơn nữa, thứ bỏ ra cũng chỉ là trái thận mà thôi.
- Sau đó?
- Cô ấy chết ở trong tay đội chấp pháp.
Châu Trạch bừng tỉnh, khiển trách.
- A, tại sao không tự mình nói với tôi?
Luật sư An cũng ngồi xuống, cầm ly trà lên, uống một hớp lớn, nói:
- Ngượng ngùng.
Không phải là ngại tình huống trước kia của mình, mà là ngại vào lúc nay lại gây phiền toái cho Châu Trạch, sau đó lại vì báo thù riêng của mình mà đẩy tất cả mọi người của tiệm sách vào tình cảnh nguy hiểm.
Thật ra thì.
Tâm thái của luật sư An giống với tâm trạng của lão Trương trước đó.
Châu Trạch châm điếu thuốc, hít một hơi, lại nhả ra một hơi khói.
Nói:
- Nếu đã chết rồi lâu như vậy rồi, vậy cũng đừng để tâm nữa.
Luật sư An lại cầm ly lên, uống hai ngụm nước lớn, sau đó nói:
- Ừ, đúng thế.
Lão Trương cũng trầm mặc.
Châu Trạch đứng lên.
Duỗi người.
- Được rồi, tôi đi lên đây.
- Được, ông chủ, nghỉ ngơi sớm một chút.
Châu Trạch đi lên lầu.
Luật sư An và lão Trương ngồi ở bên cạnh quầy bar.
Hai người.
Đều có chút yên lặng.
- Có muốn uống rượu không? - Lão Trương hỏi.
Luật sư An lắc đầu một cái:
- Rượu cồn đã không còn làm tê liệt được ý thức của tôi nữa rồi, được rồi, anh cũng đi nghỉ sớm một chút đi, trước đó không nói thật với anh, bọn họ sẽ không ở lại Thông Thành quá lâu, cũng không dám giết quá nhiều người.
Đúng lúc này.
Từ trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Ông chủ Châu, đã đổi quần áo ngủ thành một cái áo khoác có mũ trùm đầu, từ trên lầu đi xuống.
Lúc anh đi ngang qua quầy bar.
Nhìn thấy lão Trương và luật sư An còn đang ngây ngốc ngồi ở chỗ cũ.
Dừng bước.
Quay đầu lại.
Châu Trạch nhìn về phía bọn họ.
Không nhịn được mà nói:
- Ngớ ra đó làm gì nha, đi chơi cả họ nhà bọn nó.
Sau khi lên xe, Châu Trạch ngồi lên ghế sau, lão Trương ngồi ở ghế tài xế, luật sư An thì ngồi ở ghế phó lái.
Lão Trương chạy xe.
Xe chạy đi được mười phút.
Trong xe đầu vẫn cực kì yên lặng.
Lão Trương cùng luật sư An ngồi ở ghế trước, thỉnh thoảng len lén thông quan kính chiếu hậu mà nhìn ông chủ ở ghế sau.
Nhưng mà, ông chủ ngoại trừ việc hút thuốc hết điếu này tới điếu khác, cũng không nói lời nào.
Bạn không nhìn ra anh ấy vui giận thế nào, cũng không nhìn ra tâm trạng hiện giờ của anh ấy.
Luật sư An ngồi thẳng người, muốn nói gì đó để điều tiết bầu không khí lúc này một chút, nhưng lại cảm thấy hình như lúc này nói cái gì cũng không thích hợp, thôi thì cứ yên lặng đi vậy.
Lão Trương cầm điện thoại di động lên, sau khi nhắn một tin cho cấp dưới của mình để hỏi vị trí cụ thể, lại để điện thoại di động xuống.
Trong lòng bàn tay của anh ấy, toàn là mồ hôi hột, cảm giác ghế dựa ở sau lưng có kim châm rất khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận