Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 622: Ngọc tỷ cửu điện! (2)

Tỳ ấn của cửu điện Diêm La Vương.
Bạn đã từng nhìn thấy chưa?
Lợi hại hay không?
Trâu bò hay không?
Không nói tới chuyện lôi thứ này ra khoe khoang, không biết có bị người khác coi thành kẻ ngu si hay không.
Chỉ nói tới cái đồ chơi nhỏ này, đã tuyệt không thể đi khoe khoang.
Cửu điện lớn như vậy.
Nói không còn liền không còn.
Phải biết rằng cửu điện vì nguyên nhân đặc biệt, mà bên trong có một đống người hung ác, có thể khiến cửu điện chịu nổi khổ huyết tẩy trong vòng một đêm, rốt cuộc phải là phe thế lực nào mới có thể?
Cửu điện còn lại, kể cả Địa Tạng Vương Bồ Tát, bọn họ có tham dự hay không?
Nói không chừng hiện tại dư nghiệt cửu nghiệt cũng không kém gì "Chu tam thái tử" thời Thanh.
Nếu chuyện thứ này đang nằm trong tay mình bị truyền ra ngoài.
Vậy phiền toái sẽ lớn lắm.
Có đôi khi.
Châu Trạch cũng cảm thấy có chút đau đầu.
Tại sao mình luôn sưu tập những thứ đồ chơi không dùng được như vậy?
Trân quý lại không có tác dụng.
Còn không thể khoe khoang.
Càng không thể bán lấy tiền.
Đối với ông chủ Châu vẫn là người đi theo chủ nghĩa thực dụng.
Thật sự rất biệt khuất.
- Không đúng!
Bỗng nhiên Châu Trạch nghĩ tới điều gì.
- Chắc chắn tỳ ấn này còn có những tác dụng khác, nếu không mấy người nữ viện trưởng kia đã không vội vã mà muốn có được nó như vậy!
- Ách... Nhưng chúng ta lại không biết bọn họ muốn thứ này để làm gì.
Luật sư An hơi khó xử.
Ngụ ý chính là.
Tôi cũng không thể chạy tới tộc của người ta để hỏi, đúng không?
- Ai.
Châu Trạch thở dài.
Tiện tay ném tỳ ấn trong tay ra.
Luật sư An đưa tay tiếp được, có chút không rõ ràng cho lắm.
- Cho anh cầm chơi.
- ... ... - Luật sư An.
Châm điếu thuốc.
Nghiêng đầu qua, chuẩn bị đưa điếu thuốc lá cho luật sư An, Châu Trạch chợt phát hiện, dường như luật sư An hơi nghẹn ngào.
Ách...
Thật ra.
Đối với ông chủ Châu, cái đồ chơi nhỏ này vốn là củ khoai nóng bỏng tay.
Nhưng đối với luật sư An.
Cái này lại không giống!
Đây là tỳ ấn của Diêm La Vương!
Là của Diêm La Vương!
Năm đó, khi luật sư An anh trâu bò nhất, cũng chỉ là một tuần kiểm mà thôi!
Cảm động.
Đây là cảm động thật.
Luật sư An luôn luôn cười ha ha ha, không nghiêm túc.
Vào lúc này, anh ta thật sự cảm thấy trong lòng mình có dòng nước ấm chảy qua.
Còn có xung động kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
- Anh có ổn không?
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ vai của luật sư An.
- Tôi... rất tốt... Hí... Hí...
Anh ta bắt đầu hít mũi.
- Anh không sao là tốt rồi.
Thật ra Châu Trạch vốn muốn an ủi lão An một chút.
Tỷ như đối với mình, thứ này thật không coi vào đâu.
Tỷ như.
Sách Âm Dương của chính mình, lúc trước anh cũng tiện tay ném cho Hầu Tử cầm chơi như vậy.
Châu Trạch vốn còn muốn khuyên giải an ủi luật sư An một chút.
Hy vọng anh ta có thể giống như Hầu Tử.
Tự mình mân mê một chút.
Tỷ như hiện tại, Hầu Tử có thể xưng huynh gọi đệ với đám đại tiên nhi đang bị nhốt trong sách Âm Dương.
Cũng có thể thả bọn chúng ra để bọn chúng đánh nhau giúp mình.
Nói không chừng.
Sau khi luật sư An cầm tỳ ấn này.
Yêu thích không buông tay, cả ngày đông sờ sờ tây ngó ngó.
Sau đó, anh ta cũng có thể có phát hiện gì đó thì sao?
- Được rồi, xử lý xong thi thể đi, tôi lên xe trước chờ anh, người này quá thúi.
Châu Trạch phất phất tay, đi về phía xe.
- Phù... ...
Luật sư An thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Đè nén kích động trong lòng, cất kỹ tỳ ấn như cất bảo bối trân quý.
Sau đó anh ta lập tức bắt đầu xử lý thi thể.
Chờ sau khi xử lý xong, đã trăng sáng sao thưa.
Luật sư An nhìn nhìn chiếc xe phía xa.
Cố ý quay về phương hướng mà người trong xe không thể thấy được.
Lấy tỳ ấn lúc mới rồi ra.
Nuốt một ngụm nước bọt.
Bóp lan hoa chỉ.
Chỉ về đằng trước như hát hí khúc mà hô lên:
- Lai giả hà nhân!
Dứt lời.
Luật sư An đi tới đối diện.
Cầm tỳ ấn trong tay.
Vẻ mặt đứng đắn uy nghiêm.
Trung khí mười phần mang theo miệt thị nhàn nhạt.
Giống như mọi thứ xung quanh đều là con kiến.
Chậm rãi nói:
- Cửu điện Bình Đẳng Vương Cảnh!
Luật sư An kích động như thế nào.
Châu Trạch cũng không chút để ý.
Đối với anh, cửu điện tỳ ấn thực sự không có ích gì.
Ném cho luật sư An.
Có phần giống với năm đó sau khi Tưởng tiên sinh bại lui Đài Loan, đã lưu lại đám "đặc phái viên" ở đại lục, trong tay cầm một rương thư uy nhiệm trao các danh hiệu "quan lớn", "thiếu tướng" cho đám giặc cỏ thổ phỉ địa phương, để bọn họ tiếp tục chống cự gây chuyện.
Xét đến cùng.
Đơn giản chỉ là một đống ngân phiếu khống mà thôi.
Người cửu điện trên cơ bản đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Vị phán quan kia muốn xây dựng lại cửu điện, dựa vào việc chọn người mới làm căn cơ, đoán chừng phải đợi thêm một đoạn thời gian rất dài sau này, so sánh với chín điện khác, cửu điện rõ ràng nằm trong trạng thái không cân bằng, thậm chí nếu ngày sau không thể lập thành, cửu điện bị chia cắt triệt để, khu trực thuộc và chức năng bị các điện khác chia nhỏ cũng không phải chuyện không thể xảy ra.
Quan trọng nhất là.
Cái đồ chơi như tín vật này.
Chỉ có tác dụng với đám người lâu năm.
Nhưng đám người lâu năm đều đã chết sạch.
Bạn cầm tỳ ấn này đi hiệu lệnh người mới, bạn đoán xem, đám người mới có thèm quan tâm tới bạn không?
Nhưng luật sư An vẫn cảm thấy vui vẻ.
Lúc lên xe nổ máy xe thì.
Trên người còn mang theo gió.
Rõ ràng anh ta là người rất thực tế, tâm tư rất kín đáo.
Ha ha.
Xem ra vẫn chưa thể thoát khỏi thú vị cấp thấp.
Châu Trạch nhìn về phía ngoài xe.
Trên cửa sổ xe có vài giọt mưa.
Bên ngoài trời đang mưa.
Mưa không lớn.
Nửa giờ sau.
Xe lái đến cửa phòng sách.
Châu Trạch xuống xe.
Đứng duỗi lưng trong mưa.
Hôm nay hơi nhiều chuyện xảy ra, người cũng mệt mỏi hơn so với bình thường một chút.
Chỉ là.
Mới vừa đẩy cửa tiệm ra.
Châu Trạch đã nhìn thấy một người mặc trang phục màu xanh lục đứng ở phía sau quầy bar, như người phát thư, nhưng lại không giống.
Lão đạo ngồi phía sau quầy bar, mắt lớn trừng mắt nhỏ với người kia, tựa hồ hai bên đã giữ động tác này được khá lâu rồi.
- Ai vậy?
Châu Trạch hỏi.
- Bần đạo cũng không biết, dù sao thì sau khi đi vào anh ta cứ đứng như vậy, ngay từ đầu bần đạo còn tưởng có khách tới cửa, kết quả, không giống...
Lúc này.
Dường như cảm ứng được Châu Trạch đã trở lại.
Người tới thò tay vào trong lòng, lấy một phong thư ra, mà sau đó, trong nháy mắt trang phục màu xanh lục rớt xuống, chỉ còn lại một tấm bùa giấy phiêu đãng trên không trung, chậm rãi hạ xuống.
- Người đưa tin?
Lão đạo lẩm bẩm, nhặt lá thư lên đưa cho Châu Trạch.
Luật sư An lại đi tới bên cạnh quần áo, cầm tấm bùa giấy kia lên, lập tức nói:
- Khôi lỗi đưa tin, nhìn thấy chân nhân mới đưa tin tức, sau đó tiêu tán, thuật pháp rất cao cấp, ngay cả tôi cũng không biết.
Không biết ở đây không phải khó học, mà là không cần, cho nên không cần phải học.
Nói xong.
Luật sư An đưa lá bùa cho lão đạo, phân phó nói:
- Cầm đi cho lão Hứa, nhìn xem anh ta có thể đồ theo không.
- Được rồi.
Bần đạo cầm lá bùa đi lên tầng.
Châu Trạch cầm phong thư tới ghế sofa, ngồi xuống.
Trên phong thư không có bất kỳ ghi chép gì, cũng không ghi địa chỉ hay tên người nhận.
Nhưng nếu vị kia đã cảm thấy sau khi gặp bản thân mình, đưa thư cho bản thân mình xong mới có thể tính là hoàn thành nhiệm vụ, biến mất, hẳn phong thư này được gửi cho mình.
Mở phong thư ra.
Thật ra bên trong chỉ có một tấm hình.
Trên hình chụp cửa chính một hộp đêm, tên hộp đêm Huy Hoàng.
Đồng thời còn có thời gian.
Trên đó viết: 18h ngày 1 tháng 11 năm 2018.
Châu Trạch đưa ảnh chụp cho luật sư An bên cạnh.
Luật sư An cầm trong tay, nhìn thoáng qua, nói: - Hẳn là vị phán quan kia triệu tập.
Châu Trạch gật đầu, anh cũng cho rằng thế.
Dựa theo luật sư An phân tích, rất có thể vị phán quan kia muốn trọng chỉnh cửu điện, lần học bổ túc này thật ra cũng có mục đích khảo sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận