Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 611: Hủy người này đi

Trà là đắng, nhưng người là ngọt.
Nữ viện trưởng chừng ba mươi tuổi, xinh đẹp kiểu tài trí uyển chuyển hàm súc, thật ra cô ta cũng không tính là quá xinh đẹp, đơn thuần luận dáng vẻ, chỉ có thể nói là bình thường.
Nhưng khí chất của cô ta lại có thể tạo ra bù đắp cực lớn, thậm chí còn có tăng thêm, còn có tài ăn nói của cô ta, cô ta có thể trò chuyện về bất cứ chủ đề gì, cụ bị tính chuyên ngành cực mạnh.
Nghệ thuật gia đại khái vốn thường mang tới cho người ta cảm giác như vậy.
Không phải loại ăn nói sơ lược nhưng tự cho mình là siêu phàm, cũng không phải hành vi nghệ thuật gia cố ý hấp dẫn ánh mắt người khác.
Mà là tự nhiên đắm chìm trong thế giới thuộc về mình và trong trời đất nhỏ bé, tận tình du lịch, đơn thuần như đứa bé.
Vương Kha là người giỏi nói chuyện trời đất, Châu Trạch lại chỉ nghe một chút, không thích nói xen vào, nhưng cũng cảm thấy thú vị.
Hiện tại, trọng tâm câu chuyện từ từ lệch sang phương diện kiến trúc.
Lúc này, Lạc Tô đưa tay chỉ phía trên, nói:
- Thật ra tôi rất mê


Kinh Dịch


nước mình, kể cả việc kiến tạo bố cục nơi này cũng được phỏng theo bố cục ‘trời tròn đất vuông’.
Châu Trạch ngẩng đầu liếc mắt, đúng là như thế, đương nhiên, cũng không có gì ly kỳ, thật ra một số kiến trúc trong cổ trấn cũng đều được tham chiếu theo quy củ này.
Đầu ngón tay Lạc Tô có một đồng tiền xuất hiện.
Bay lên trên bàn trà.
Đồng tiền tròn, phần rỗng trung tâm là hình vuông.
- Vào một thế kỷ trước, khoa học hiện đại tiến bộ, khiến phán đoán suy luận về 'trời tròn đất vuông' mà tiên nhân của chúng ta kiên trì, bị đánh nát một cách triệt để.
- Mà hôm nay.
- Chúng ta đã tin tưởng vững chắc vào khoa học, rằng nơi chúng ta sinh hoạt vốn có hình cầu, mà ở bên ngoài hình cầu này có vũ trụ cuồn cuộn vô ngần.
- Lẽ nào không phải như thế sao? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
Nữ viện trưởng lắc đầu, nói:
- Trời tròn đất vuông, nếu chỉ coi nó là miêu tả về thế giới hiện thật này, dường như thoạt nhìn đúng là nó sai hoàn toàn, dù sao hiện tại, thậm chí mọi người còn từng đặt chân lên mặt trăng.
- Nhưng nếu đổi một góc độ để nhìn 'trời tròn đất vuông' thì sao?
Châu Trạch mím môi, bật thốt lên:
- Âm Dương.
Nữ viện trưởng ý vị thâm trường đưa mắt nhìn Châu Trạch, gật đầu, nói:
- Đúng vậy, Âm Dương.
... ...
- Cho nên, hiện tại bọn họ bắt đầu trò chuyện tới những thứ thật sâu sa như vậy rồi sao?
Tiểu loli len lén nghe, bĩu môi.
Một quỷ sai.
Lại trò chuyện Âm Dương với con người?
Đây không phải cưỡng ép kéo lĩnh vực chuyên ngành của mình tới trang bức sao?
Quả nhiên.
Người đàn ông vừa đến trước mặt phụ nữ quyến rũ, trong nháy mắt biến thành đại tinh tinh chỉ biết vỗ ngực tìm phối ngẫu.
- Cô nói xem, liệu ông chủ có phát hiện nơi này có vấn đề không? - Bé trai hỏi.
- Anh ta bị mù, thường xuyên có quỷ đứng trước mặt anh ta, nhưng anh ta không cách nào phân rõ đó là người hay quỷ.
- Ah, như vậy sao.
- Đã từng xảy ra rất nhiều rất nhiều lần, dù ăn một bữa cơm với quỷ, anh ta cũng không phát hiện được.
- Kém thế sao?
- Một người siêu kém.
- Vậy sao cô còn bị anh ta... ...
Tiểu loli thở dài.
Nói:
- Là người đều sẽ đầu thai.
... ...
- Nếu trời tròn đất vuông chỉ là một thế giới quan, mà không phải miêu tả thực tế cụ thể, thật ra nó vẫn có đạo lý của nó.
- Trời tròn đất vuông.
- Thật ra là nửa hình cầu.
- Người sống sinh hoạt trên mặt phẳng, trời là tròn.
- Vậy nửa vòng tròn dưới, cũng chính là âm.
- Có nghĩa là điên đảo, có nghĩa là hai cực.
- Dù sao thì nếu như dựa theo góc độ của Địa Cầu đến xem, bạn căn bản không cách nào phân rõ, đâu mới thực sự là trên, đâu mới thực sự là dưới.
Nữ viện trưởng đứng lên, vừa nói vừa làm thủ thế, dường như cô ta đã đắm chìm trong tự hỏi và tự thuật của bản thân.
- Giống như một chiếc gương, gương kia một mặt phẳng, một mặt là dương, mà mặt bên trong là âm, thật ra nó là trình bày tốt nhất cho trời tròn đất vuông... ...
Vương Kha cúi đầu, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện thời gian không còn sớm, đứng lên nói:
- Chiều nay bọn nhóc còn phải tới trường luyện thi, tôi phải đưa con bé về nhà ăn cơm trước.
- Ah.
- Vậy đợi lần sau chúng ta lại nói chuyện phiếm thêm.
Nữ viện trưởng có chút vẫn chưa thỏa mãn.
- Vậy tôi cũng đi, chiều nay con chúng tôi đều phải tới trường luyện thi.
Châu Trạch cũng đúng lúc đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.
- Con anh cũng tới trường luyện thi? - Vương Kha có chút ngoài ý muốn nói: - Là tới trường nào?
- Con nhà anh đi đâu con nhà tôi theo đó.
- ... ... - Vương Kha.
Hai người cùng đi về phía phòng làm việc, lúc này cửa phòng làm việc bị mở từ bên trong.
Tiểu loli quy củ đi ra.
Vương Kha khẽ nhíu mày.
Châu Trạch lại híp híp mắt.
Bé trai cũng đi ra, vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu.
- Nhụy Nhụy, theo cha về nhà.
Nói xong.
Vương Kha lại dắt tay tiểu loli.
Tiểu loli ngoan ngoãn để Vương Kha dẫn tay mình, hai cha con cùng nhau đi ra ngoài.
Bé trai đi tới bên cạnh Châu Trạch.
Đưa tay.
Châu Trạch cúi đầu nhìn thoáng qua.
Hai tay đặt trong túi quần.
Tự nhiên đi về phía trước.
Bé trai lặng lẽ theo ở phía sau, im lặng không nói.
Mà mới vừa rồi nữ viện trưởng còn đang nói hăng say.
Lại bưng ly trà trên bàn lên uống.
Rất ưu nhã lại nhấp một ngụm.
Sau đó.
Để ly trà xuống.
- Bốp.
Một tiếng vang thanh thúy.
... ...
- Trở về, phải làm bài tập sao?
Vương Kha hỏi.
Tiểu loli gật đầu, nói:
- Cha lo lắng con lạc đường.
- Ah.
Vương Kha bừng tỉnh, dừng bước, nói: - Có cần chờ thêm một lát không?
- Không cần, chúng ta ra ngoài trước đi, con đói, muốn uống canh thịt, sau đó ngủ.
Tiểu loli tiếp tục đi lên phía trước.
Vương Kha chỉ có thể theo sau.
Châu Trạch đi ở phía sau, cố ý thả chậm tốc độ rất bình thản mở miệng hỏi:
- Làm sao vậy?
Đương nhiên anh nhìn ra Lâm Khả đã thức tỉnh.
Thậm chí.
Có thể Vương Kha cũng đã nhận ra.
- Đầu.
Bé trai khoa tay múa chân nói:
- Là đầu thật, trong phòng làm việc.
- Ah.
Châu Trạch mím môi.
- Còn có, tôi còn nhìn thấy một anh khác.
Bé trai tiếp tục nói.
- Một tôi khác?
- Ừ, ở phía trước.
... ...
- Anh... ...
Vương Kha ở cửa viện bảo tàng tượng sáp, nhìn thấy Châu Trạch vội vã chạy tới.
Vương Kha rất muốn hỏi, không phải anh đang ở phía sau chúng tôi sao?
Hơn nữa.
Tốc độ nhanh như vậy.
Rõ ràng anh còn có thời gian đổi lại một bộ quần áo khác?
Cũng may, Vương Kha đã sớm rõ ràng thân phận của Châu Trạch không đơn giản, tuy rằng anh ta kinh ngạc, nhưng cũng không đến mức quá mức khó có thể tiếp nhận.
Châu Trạch nhìn nhìn tiểu loli, lại nhìn Vương Kha một chút.
Nhún vai.
Nói với tiểu loli:
- Tôi còn ở bên trong đúng không?
Tiểu loli gật đầu.
- Vậy các người nhanh đi ra ngoài, tốt nhất là về thăm nhà một chút.
Tiểu loli như đã hiểu rõ cái gì, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
- Không sao, vấn đề không lớn.
Châu Trạch trả lời.
Sau đó chỉ chỉ bản thân mình.
- Tôi cảm thấy tôi không có vấn đề gì, cho nên hẳn hai người cũng không có vấn đề gì.
Tiểu loli nghe vậy, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cô ấy cầm lấy tay Vương Kha, tiếp tục chạy ra phía ngoài.
Châu Trạch thì tiếp tục đi vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận