Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 257: Nghệ thuật của tử vong! (1)

Ở đây vốn là "địa ngục", chỉ có điều, hiện tại càng nhiều hơn là một loại nguyên thủy gì đó.
Giống hệt như hàng nhái của một số nhãn hàng nổi tiếng nước ngoài, về chất lượng, khác biệt giữa hai loại này thực sự rất nhỏ, thậm chí trên mặt chất lượng, có một số loại hàng nhái còn tốt hơn cả hàng chính gốc một chút, nhưng trong mắt người tiêu thụ, hàng chính hãng luôn có một loại đẳng cấp riêng, một loại thuần khiết riêng thuộc về chính nó.
Lúc này.
Ác ma chân chính đã phủ xuống.
Chúng sinh bình đẳng.
Ở trước mặt địa ngục.
Tập thể.
Run rẩy!
Lúc này tất cả dụng cụ trong phòng thí nghiệm đều phát ra âm rung, dường như chúng nó cảm nhận được một loại từ trường hay một loại hô hoán gì đó, những công cụ và lợi khí giết người trước đó phảng phất như đều có ý thức của riêng mình.
Bọn nó bắt đầu hoan hô, bọn nó bắt đầu sinh động, bọn nó lại càng hơi khẩn cấp, chờ đợi một vòng ăn no tới tức bụng của ác ma.
Có tiếng khóa ma sát, có tiếng đánh của đao giải phẫu và kìm giải phẫu, có tiếng "két.." của cáng cứu thương, có tiếng "ào ào" của cửa sổ, ngay cả phân xưởng dùng để thiêu đốt thi thể.
Cũng có tro cốt.
Bay loạn.
Từng âm hưởng hoặc cao hoặc thấp, hoặc chỉnh tề hoặc tạp nhạp, vào lúc này chúng bị chỉnh hợp lại một cách hoàn mỹ, hình thành một loại tiết tấu hùng dũng, giống như là “bản giao hưởng số năm” của Beethoven, vào lúc này nó chậm rãi mở màn, đi về phía cao... trào.
Đây là một loại khí tràng, cũng là một loại nhuộm đẫm, là âm trầm chân chính, là kinh khủng chân chính, có chút giống với ánh nến trên bàn ăn, nó sẽ không khiến mùi vị của đồ ăn bị thay đổi chút nào.
Nhưng cảm giác hình thức này.
Không thể thiếu.
Châu Trạch thiếu nửa cánh tay đang đi lại bên trong sở nghiên cứu này, anh đi rất chậm, rất chậm.
Nhìn bản thân mình tám mươi năm trước đang tiến hành cân nhắc và quyết định thuộc về anh, giết chóc thuộc về anh.
Lần đầu tiên.
Châu Trạch chân chính ý thức được.
Tử vong.
Thì ra thực sự là một loại nghệ thuật.
Mang theo tiết tấu đặc biệt thuộc về nó.
Ẩn chứa vận vị đặc biệt của riêng nó.
Giống hệt như rượu ngon đã bị cất vào hầm nhiều năm, trước khi uống nó đã bị mùi hương của nó làm mê say, mà hiện tại khi mình bắt đầu thưởng thức, từng miếng từng miếng, thật chậm rãi, mùi rượu tràn vào khoang miệng, len qua chóp mũi, cuối cùng rơi vào dạ dày, trong khoảnh khắc tư vị nóng hừng hực lan khắp toàn thân.
Quá thoải mái, quá đã nghiền, tới mức khiến người ta không chịu nổi mà phải thét ra!
Đám người mặc áo blu trắng trong sở nghiên cứu giống hệt như một đám ruồi không đầu đang không ngừng chạy tán loạn khắp nơi, tiếng thét chói tai vang lên khắp bốn phía. Tiếng khóc, tiếng gào thét, sau khi thân phận ác ma và Maruta bị trao đổi, sự thực đã chứng minh, căn bản là chẳng có người nào cao quý hơn người nào, trong trường hợp hai bên có vị trí và cảnh ngang nhau, mọi người đều giống nhau.
Lúc đầu khi bọn họ đối mặt với sự giãy giụa và kêu rên của đám tù phạm trong tràng thí nghiệm, có lẽ bọn họ còn có thể cười cười nói chuyện phiếm, còn có thể thảo luận xem trong “khu sung sướng” gần đó người nào phục vụ càng tốt hơn, càng thoải mái hơn.
Khi đó, bọn họ ở bên ngoài, người khác ở bên trong, mà bây giờ, bọn họ đã vào bên trong, tuyệt đối không thể nhàn hạ thoải mái như lúc ở bên ngoài nữa.
Bọn họ gặp phải "quỷ đánh tường" đáng sợ nhất, mặc dù bọn họ muốn chạy nhưng căn bản là không thể chạy thoát được.
Giống hệt như đám người bọn họ nuôi trong lồng giam như chuột bạch cho thí nghiệm của bọn họ, thật ra số mệnh của bọn họ đã được định trước.
Bởi vì Châu Trạch đặc biệt phân phó.
Cho nên hình ảnh tử vong kế tiếp không còn dứt khoát như lúc ban đầu nữa, trước là hoa quỳnh nở rộ, hiện tại lại khiến bọn chúng biến thành nụ hoa, nụ hoa chớm nở, nụ hoa nở rộ, tới cuối cùng là đóa hoa héo tàn.
Mỗi một quá trình đều không thể thiếu, cho dù là một đốt cũng không thể thiếu.
Ban đầu là bồi dưỡng sự sợ hãi, kế tiếp là tới giai đoạn áp lực, mà phần giữa là chi tiết, cuối cùng là thống khổ kéo dài. Bông hoa sinh mệnh mềm mại như vậy, lại bị vô số loại phương pháp chậm rãi bào mòn.
Cho dù có chết cũng tuyệt đối không để các người được chết một cách dễ dàng, càng sẽ không để cho các người được chết một cách đơn giản, phải ép cmn từng chút từng chút một, khiến các người lâm vào tận cùng của sợ hãi, phóng thích sự thống khổ tới tận cùng của các người, thậm chí ngay cả linh hồn của các người chắc chắn anh cũng sẽ không buông tha.
Đừng tưởng rằng chết rồi chính là giải thoát.
Cái gọi là sống không bằng chết chân chính, thật ra phải đợi sau khi ngươi chết đi mới thực sự bắt đầu.
Phải biết rằng, so với thân thể, linh hồn càng thêm mẫn cảm hơn, hình phạt của địa ngục lại càng nhằm vào linh hồn.
Nếu như so sánh thân thể với túi xách, như vậy linh hồn đang ẩn thân trong túi xách ấy.
Ai nhạy cảm hơn.
Mọi người đều hiểu.
Nghệ thuật giết chóc.
Vòng xoáy tử vong.
Không ngừng nhộn nhịp, không ngừng quanh quẩn, cũng không ngừng đan xen vào nhau.
Châu Trạch cúi đầu.
Anh nhìn thấy máu tươi dưới đất, dường như nó đã có thể sống lại, giống hệt như mực của đại sư sơn thủy đang không ngừng thay đổi hình dạng.
Âm trầm, huyền ảo, dòng chữ nguệch ngoạc lại uyển như sao tô điểm cho sao trên bầu trời, mang theo một loại trào phúng và trêu tức không cần che giấu.
Từng vũng từng vũng máu tươi không ngừng kéo dài tới nơi này, hóa thành vô số đóa hoa sen máu dưới chân Châu Trạch. Trên từng cánh hoa lại là một gương mặt thống khổ, chính là vong hồn của đám người mặc áo blu trắng mới vừa tử vong kia. Đây là sự giam cầm thuộc về bọn họ, đây là thịnh yến khủng bố thuộc về bọn họ.
Giống hệt như khi còn bé vẫn thường xem ti vi đen trắng, có mấy đường nét trắng đen kéo dài rất hỗn độn, trắng không ra trắng mà đen không ra đen, hỗn độn phân nhiễu khiến người ta cảm thấy hoa mắt, khiến người ta muốn ói, khiến người ta chán ghét.
Châu Trạch khom người xuống.
Anh dùng một tay còn lại che lồng ngực của mình.
Hơi buồn nôn.
Không phải anh đồng tình với bọn chúng, cũng không phải anh đang thương xót bọn chúng, chỉ đơn thuần là có chút ngoài ý muốn.
Không ngờ bản thân mình tám mươi năm trước.
So với mình bây giờ.
Lại càng có thủ đoạn độc ác hơn như thế.
Thân thể tàn khuyết kia vẫn đang hành tẩu ở bên trong.
Chậm rãi như đang thưởng thức kiệt tác thuộc về bản thân mình.
Đến thời gian nhất định.
Anh ta lại xuất hiện trước mặt một người mặc áo blu trắng còn sống, coi tên đó như một gia vị đính kèm, ném vào một âm thanh trong bản nhạc hùng dũng kia, hoặc là ép hết máu tươi của tên đó ra trước, bổ sung cho màu nước đỏ lãng mạn.
Anh ta không hề nhe răng cười.
Thậm chí ngoại trừ một lần mở mắt ra nhìn Châu Trạch lúc đầu kia, thời gian còn lại anh ta vẫn luôn nhắm mắt.
Thoạt nhìn có chút thờ ơ.
Nhưng anh ta vẫn như một nghệ thuật gia theo đuổi sự hoàn mỹ, như một chỉ huy dàn nhạc, anh ta cố gắng làm hết phận sự, làm tất cả mọi chuyện một cách thấu đáo nhất, khiến khán giả... thoả mãn.
Không đúng.
Thật ra là khiến chính anh ta thoả mãn.
Trong giấc mộng cách nhau tám mươi năm.
Hai người ở hai đầu thời gian.
Rốt cuộc cái gì là mộng.
Cái gì là bộ phận giả dối mà giấc mộng có thể thay đổi.
Châu Trạch không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Nhưng đại khái.
Bản thân mình tám mươi năm trước đã thức tỉnh ở nơi này, bắt đầu giết chóc ở đây, bắt đầu tinh lọc bản thân mình, đây là thực sự.
Về phần phải chăng anh ta đã nhìn thấy mình của tám mươi năm sau, phải chăng vì tiếp nhận ủy thác của mình nên mới khiến trận giết chóc cực kỳ đơn giản này đối với anh ta, biến thành sự hưởng thụ càng thêm phức tạp, càng thêm dài dằng dặc.
Anh thật sự không biết được.
Nếu như muốn biết chân tướng.
Chỉ có thể chờ đợi bí mật dưới lòng đất được đào lên.
Rời khỏi giấc mộng này.
Trở lại trong hiện thực.
Nhìn vết tích tám mươi năm trước để lại.
Như vậy mới có thể thu được phán đoán chính xác nhất.
Vậy mà.
Bỗng nhiên.
Hết thảy dường như đang bị đẩy nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận