Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 983: Nhận nhau! (2)

- À… vâng…
Lão Trương không biết bản thân nên gật đầu hay nên lắc đầu.
Luật sư An bĩu môi một cái.
Nghiêm trang nhìn lão già mũi đỏ mà.
Cười nói:
- Thuyền sắp chìm, ông cũng không phải thuyền trưởng, hơn nữa, đám thuyền trưởng hoa tiêu đã sớm tìm được thuyền mới sắp lên ngôi rồi.
- Những lâu la nhỏ như chúng ta đây, dù sao cũng phải tìm cái phao cho bản thân mặc trước chứ?
- Huống hồ.
- Chỗ này của tôi cũng không đơn giản là ao phao hay phao cứu sinh cho trẻ em gì đó.
- Là một chiếc…
- Ahhh.
- Là một mảnh đại lục mới.
- A. - Lão già mũi đỏ khinh thường khịt mũi một tiếng.
- Đừng không tin chứ…
- Tôi, Trương Vệ Vũ, cho dù chết đói, cho dù chết khát, cho dù phải nhảy từ nơi này xuống, cũng sẽ không tin mấy lời dụ dỗ của anh!
Luật sư An nhún nhún vai.
Lại vỗ bả vai Lão Trương một cái.
Lão Trương lộ ra vẻ mặt phức tạp.
- Nhưng, vì cháu cố này của tôi, tôi đồng ý, tôi sẽ không ghi thù các người nữa, tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, đều có thể như chưa từng xảy ra, bao gồm chuyện tôi đã nhìn thấy An Bất Khởi anh.
Cam kết của một số người.
Không đáng một đồng.
Nhưng có một số người, lời hứa của họ.
Lại đáng giá ngàn vàng.
Luật sư An cười một tiếng.
Gật đầu một cái.
Nói:
- Được, tôi tin ông.
Sau đó.
“Roạt" một tiếng.
Luật sư An trực tiếp xé bỏ phong ấn của lão già mũi đỏ.
Lão già mũi đỏ lập tức khiêu khích.
Đập về phía lão Trương!
- Cháu cố à, mày thật sự là cháu cố của ông sao!
- Mới vừa rồi lão tử đã nói là tổ tông của mày, mày lại còn tách ra, chạy đi thúc giục người ta phong ấn ông!
- Cháu cố à.
- Xem lão tử có đánh chết mày hay không!
Lúc này lão Trương chỉ dám ôm đầu, để cho lão quyền của đối phương không ngừng rời vào trên người mình, lúc trước, trong tình huống bản thân không biết còn tốt, vào lúc này ánh ấy không dám trả đũa rồi.
Châu Trạch lắc đầu một cái, từ trên ghế đứng lên, chỉ chỉ bốn phía.
Nói:
- Chuyện đều xử lý xong rồi sao, mấy người ở lại xem kết quả một chút, tôi đi về trước.
Lão già mũi đỏ mà có chút kiêng kỵ liếc mắt nhìn Châu Trạch, tiếp tục đánh cháu cố của mình, không nói gì.
Chờ sau khi Châu Trạch rời đi.
Luật sư An mới chọc chọc người phía trước, nói:
- Ngài muốn dạy dỗ trẻ con nhà mình, cũng không cần vội vã như vậy, ông chủ chúng tôi như thế này là muốn đi rồi, ông không muốn bày tỏ chút gì sao?
- Bày tỏ cái gì?
- Giống với anh sao, vừa thấy liền cúi lạy, gọi bộ đầu người ta là ông chủ?
- An Bất Khởi, anh sa sút, nhưng tôi không nghĩ tới anh lại có thể trở nên thèm dập đầu như vậy!
Luật sư An chép miệng một cái.
Đưa miệng tới trước mặt lão già mũi đỏ, nói thầm mấy câu:
Trong phút chốc.
Lão già mũi đỏ cũng không thèm đánh cháu nữa.
Thắt lưng thẳng tắp.
Hơi thở trở nên nặng nề.
Tay bắt đầu run rẩy.
Luật sư An ở bên cạnh cười lạnh một tiếng.
Lão già mũi đỏ đá một cước vào trên người cháu cố nhà mình.
Hét:
- Mau dậy, mày thiếu người ta nhân tình lớn như vậy, trưởng bối như ông đây dù sao cũng phải nói một tiếng cảm tạ!
...
Châu Trạch lên xe, nhưng không vội vã lái đi.
Vốn là ba chiếc xe đến, bên cạnh anh là chiếc xe lão Trương lái tới, luật sư An lái tới một chiếc xe, sau đó lão Hứa cũng lái một chiếc tới.
Nhưng không phải là xe của lão An đã bị đập rồi sao, nếu như anh trực tiếp lái đi, chỉ còn lại một chiếc thôi, cho nên anh phải ở lại đợi một chút xem sao.
Nếu như bọn họ đều không đi, chỉ lo nói cho hết chuyện cũ, lo giải quyết ân oán, vậy anh lái xe trở về trước, ôm Oanh Oanh đi ngủ.
Làm một lãnh đạo, sống chết ra sức, làm chút đặc quyền này, cũng không quá đáng chứ?
Ai biết được.
Cửa xe được mở ra.
Có hai người ngồi vào.
Một là lão Trương, người còn lại là lão già mũi đỏ.
Lão già không khách khí, trực tiếp ngồi vào vị trí phó lái, lão Trương nghiêm nghiêm túc túc ngồi ở phía sau.
Không còn cách nào khác…
Một là ông chủ, một là ông cố nội nhà mình, lão Trương cũng rất tuyệt vọng.
Lão già cứ mắng cháu cố này cháu cố nọ.
Kết quả bản thân lại thực sự trở thành cháu cố của người ta…
Ngược lại luật sư An không theo kịp, anh ấy đã làm tới chín mươi chín rồi, còn dư lại một chút nổi da gà này, phải giao cho ông chủ làm thôi.
Châu Trạch lấy thuốc lá ra, ném cho lão già ngồi ở vị trí phó lái một điếu, cũng ném cho lão Trương ở phía sau một điếu.
Lão già không khách khí, lại lấy bật lửa từ chỗ của Châu Trạch để đốt, nặng nề hít một hơi, lại phun ra một vòng khói, sau đó bắt đầu ho khan, dùng sức mà ho, giống như là muốn ho luôn cả phổi ra ngoài vậy.
Lão Trương đưa tay vỗ sau lưng ông ta.
Luôn cảm thấy bản thân phải làm chút gì đó.
Nếu không trong lòng sẽ cảm thấy là lạ.
- Người anh em à, thằng cháu cố này của tôi, đã để cho anh phí nhiều tâm tư rồi, tôi đây chỉ là muốn tới, nói một tiếng cảm ơn với anh, tôi là loại người một là một, hai là hai, thiếu nợ người ta, tôi sẽ trả.
Lão già mũi đỏ nói một cách rất chân thật.
Được rồi.
Sao lão đầu lại ngang vai vế với ông chủ Châu rồi.
Như thế này, sau này lão Trương phải đối mặt với huynh đệ chi giao của tổ gia gia mình như thế nào đây?
Nói không chừng sau khi để cho lão đầu dạo một vòng trong tiệm sách.
Bối phận của anh ấy lại hạ thẳng xuống đó.
- Không có chuyện gì, phải, tôi và lão Trương… không đúng, tôi và tiểu Trương ấy.
- Thật sự rất có duyên.
- ... - Lão Trương.
- Có duyên là được rồi, có duyên là được rồi, aish, người anh em, anh không biết đâu, mạch này của tôi, thật sự rất khổ sở, tôi cũng không biết tại sao lại có thể cực khổ như vậy nữa.
- Bắt đầu từ tôi, lần lượt xếp hàng đi hi sinh, ra đi một cách vinh quang, thật sự là tổ tiên nhà nó!
Vừa nói một hồi, lão đầu mà lại bắt đầu tức giận.
Chỉ vào lão Trương đang ngồi ở phía sau, người đang lo lắng mà vỗ lưng cho ông ta mà mắng:
- Nhất là cái tên bạch nhãn lang này, đồ khỉ ngựa(1), đồ thỏ con(2), đồ lừa mèo, đồ hươu sao ngớ ngẩn(3), đồ báo đất(4), đồ chồn lông vàng(5), đồ gấu mù(6)!
((1) ý mắng người, là hình tượng dọa con nít như ông kẹ của VN, (2) câu này là chơi chữ mắng đồ khốn nạn, (3) cách mắng của người Đông Bắc, (4) ý chỉ những người thiển cận, tầm nhìn hạn hẹp, mang ý khinh thường, (5) ý mắng bốc mùi (???), (6) từ này theo nguyên gốc là hộp đen nhưng theo 9 con vật của đông bắc thì chỉ còn gấu mù, ý chỉ lười biếng)
Bạn cần đăng nhập để bình luận