Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 435: Cái nhìn chăm chú… đến từ hung thủ

Có thể nói rằng, nhắc tới hiện trường phát hiện án, trên cơ bản đều không rời bỏ mấy yếu tố.
Cảnh sát và tuyến cách ly do bọn họ thiết trí.
Thi thể, vết máu và pháp y ăn mặc đồng phục.
Đương nhiên.
Còn không thể rời bỏ đám quần chúng ăn dưa vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.
Lão đạo gạt đoàn người ra giúp Châu Trạch, hộ tống Châu Trạch đi vào.
Hít một ngụm không khí.
Lão ta có loại cảm giác đã từng quen biết.
Nhớ tới ông chủ tiền nhiệm cũng thích tra án của mình.
Sau đó tra đi tra lại, thiếu chút nữa tra tới bản thân mình cũng không còn.
Nhìn lại ông chủ đương nhiệm đang đứng sau lưng mình, trên mặt ông chủ Châu hiện lên vẻ ghét bỏ, còn có vẻ không được tự nhiên mà không ai ngờ được.
Lão đạo thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Chí ít.
Lão phát hiện ông chủ đương nhiệm không quá hứng thú đối với việc tra án kiểu này.
Bên kia, Trương Yến Phong cũng đã tới, đón Châu Trạch đi vào.
Châu Trạch lại nhìn thấy nữ cảnh sát cao gầy kia, đối phương cũng chú ý tới Châu Trạch.
Đoán chừng trong lòng nữ cảnh sát cũng kinh nghi, rốt cuộc Châu Trạch có lai lịch thế nào, vì sao hai vị đội trưởng cảnh sát hình sự mỗi khi phá án lại thích tìm anh tới trợ giúp?
Trương Yến Phong chỉ huy đội ngũ rất thành thạo, đây cũng là nói nhảm, nói cho cùng anh ta đã làm công việc này hơn hai mươi năm, hôm nay chỉ đơn giản là thay đổi một thân thể khác mà thôi.
Điều này khiến không ít cảnh sát có một loại ảo giác, bọn họ luôn cảm thấy lão đại mới và lão đại đã hy sinh trước đó rất giống nhau, trên cơ bản, phong cách phá án đều giống nhau.
Chẳng qua tất cả mọi người cũng quen rồi, sau khi lão đội trưởng hy sinh, một hồi lâu không nghe được tiếng mắng chửi huấn luyện người khác của anh ta, thật sự có chút nghĩ mà sợ.
Lão Trương dẫn Châu Trạch đi tới xem thi thể, là bà già kia, chính là bà già đã ngồi bên lề đường bày quầy bán báo ngày hôm qua.
Có pháp y và trợ thủ của pháp y đang kiểm tra thi thể, báo cáo kiểm tra thi thể sơ bộ đã tới rồi.
- Nguyên nhân tử vong là do gáy bị giáng đòn nặng nề, thời gian tử vọng đại khái là sau nửa đêm, bởi vì thi thể của bà ấy được người qua đường phát hiện vào lúc sáng sớm sáu giờ, lại thêm hôm qua hai người chúng ta rời khỏi nơi này lúc 11:30, cho nên trên cơ bản có thể phân tích đại khái thời gian tử vong.
- Mặt khác, anh nhìn nơi này này.
- Nơi này là đường xi măng hương thôn, đây là xe ba bánh của người chết, căn cứ theo tin tức hỏi thăm được từ người nhà người chết, bình thường sáu giờ tối người chết sẽ đi tới vùng phụ cận cầu đá nhỏ bày quầy bán báo chí, chờ sau khi báo chí xong hoặc trễ nhất là trước một giờ sáng, nhất định người chết sẽ lái xe ba bánh của mình trở về.
- Nếu bán hết báo chí sớm hơn, người chết sẽ về sớm một chút.
- Vị trí này cách nơi chúng ta gặp sạp báo chí của người chết chừng 20 phút đi xe ba bánh, mà nơi đây cách nhà người chết không xa, nhà người chết ở ngay phía sau mảnh nhỏ ruộng phía trước, mấy năm trước người bạn già của bà ấy đã ra đi, con trai cũng đã sớm kết hôn dọn ra ở riêng, một mình bà ấy ở trong căn phòng cũ này.
Sau khi kể lại tình huống đại khái, Trương Yến Phong thấp giọng tiến đến bên tai Châu Trạch, hỏi:
- Vì sao tôi không nhìn thấy linh hồn?
- Đoán chừng linh hồn đã trực tiếp xuống địa ngục. - Châu Trạch giải thích nói.
Nếu như vong hồn mỗi người chết đều tới phòng đọc sách chạy một vòng, ông chủ Châu đã sớm phát tài lớn, chỉ cần ngồi ở nhà cũng có thể đếm tiền âm phủ mỏi tay.
Châu Trạch cũng ngồi xổm xuống, lấy một đôi găng tay từ phía pháp y, kiểm tra một chút tình huống của thi thể. Tuy nói ông chủ Châu không theo nghề pháp y, nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài để dự đoán một ít gì đó, bác sĩ khoa ngoại cũng có khá nhiều kinh nghiệm.
Nguyên nhân cái chết đúng là vì phần gáy gặp phải đòn nghiêm trọng.
- Mảnh bột phấn màu đỏ này là cái gì? - Châu Trạch chỉ vào mảnh màu đỏ trên tóc ở phần gáy của người chết.
- Là gạch. - Nữ pháp y trực tiếp trả lời: - Theo suy đoán sơ bộ, hẳn hung khí là một cục gạch. Chúng tôi đã sau người tra tìm phụ cận, nhưng tạm thời còn chưa tìm được cục gạch đó.
Châu Trạch gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Đầu năm nay, trên ti vi phát rất nhiều bộ phim trinh thám, thậm chí tiểu thuyết trinh thám cũng có rất nhiều, tuy rằng rất nhiều thứ trong phim truyện đều là nói bừa, nhưng cũng không thiếu bộ phận chân thật.
Anh còn nhớ rõ mấy năm nước, bên phía Mỹ từng quay một bộ phim phóng sự giảng giải tỉ mỉ quá trình trinh sát hình sự, sau đó bộ phim bị buộc ngừng, vì phim phóng sự kia có thể trở thành bộ phim phổ cập khoa học giáo dục cho hung thủ khi gây án.
Chí ít, từ những năm gần đây, chỉ cần không phải vụ án giết người thuần túy là cuống cuồng đánh giết.
Tỉ lệ mấy vụ mưu sát có dự mưu, có chuẩn bị trước đều sẽ được hung thủ giấu kín hung khí gây án, xóa dấu vân tay, tận lực không lưu lại DNA tin tức hung thủ… đang không ngừng tăng lên.
Nếu như hung khí chỉ là một cục gạch, sau khi giết người hung thủ có thể trực tiếp mang đi, sau đó tìm một chỗ bình thường tùy ý ném ra. Cảnh sát muốn tìm thấy hung khí này, thực sự rất khó.
Châu Trạch đứng lên nhìn về phía xe ba bánh đậu ở bên cạnh, trên mặt đất bên cạnh xe ba bánh có một đường viền hình người do phấn vẽ ra, hẳn là tư thế người chết nằm dưới đất khi bị phát hiện.
- Có thể nhìn ra thứ gì không ông chủ? - Trương Yến Phong nhỏ giọng hỏi.
- Thứ tôi nhìn ra được nhất định ông cũng đã nhìn ra.
Châu Trạch cũng không cho rằng một lão cảnh sát hình sự lại thua kém mình.
Thật ra.
Quá trình vụ án phát sinh đã rất rõ ràng.
Thậm chí có thể tưởng tượng rõ hình ảnh ngay lúc đó.
Đại khái chừng 12:30 bà già lái xe ba bánh của mình về nhà.
Sau đó có một bóng đen cầm cục gạch từ phía sau xông lên, trực tiếp đập trúng bà già đang lái xe, khiến bà già ngã xuống xe, đi đời nhà ma.
Tốc độ bà già cưỡi xe ba bánh rất chậm, người trưởng thành chỉ cần chạy nhanh một chút là có thể đuổi theo kịp.
- Nơi này là khu vực đường nhỏ ở nông thôn, không có cameras, hơn nữa vì lúc đó là đêm khuya, xác suất có người chứng kiến vụ án sẽ rất thấp.
Nói xong.
Trương Yến Phong lại nghiêm túc nói:
- Quan trọng nhất là có phải tất cả những chuyện này quá trùng hợp rồi không?
Châu Trạch gật đầu, đúng vậy, quá trùng hợp.
Ngày hôm qua mình và lão Trương vừa tới hiện trường vứt xác của vụ án mười sáu năm trước nhìn xem, gặp được bà lão này, bọn họ vừa quay đầu bà lão này lập tức bị người giết.
Bản thân mình không phải Conan, không đi kèm thuộc tính quang hoàn cứ đi tới chỗ nào chỗ đó lại có người chết.
Mặc dù không có chứng cớ trực tiếp, nhưng bản năng khiến anh kìm lòng không đặng mà liên hệ hai vụ án lại với nhau.
- Hôm nay là ngày mấy? - Châu Trạch hỏi.
- Ngày 16 tháng 8. - Trương Yến Phong trả lời.
- Hôm qua là ngày 15, mười sáu năm trước vụ án vứt xác phát sinh vào ngày nào? - Châu Trạch hỏi.
Vụ án kia là vụ án Trương Yến Phong chưa từng từ bỏ, cho nên gần như tất cả tư liệu về vụ án đều được khắc sâu trong óc của anh ta. Lúc này anh ta không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời:
- Phát hiện ngực vào ngày...
- Khụ khụ.
- Phát hiện ngực vào ngày 1 tháng 9 năm 2002, sau đó thông qua thăm hỏi điều tra, chúng tôi biết được người nhìn thấy thịt và nhặt về sớm nhất vào ngày 17 tháng 8 năm 2002.
- Ngày 17 tháng 8, ngày 15 tháng 8. - Châu Trạch nói thầm nhiều lần, lập tức nói: - Ngày 17 tháng 8 là ngày phát hiện ra miếng thịt đầu tiên, nhưng hẳn thời gian nạn nhân bị giết là ngày trước đó nữa.
- Ý của anh chẳng lẽ là?
- Ngày hôm qua là ngày 15, hơn nữa vào 12 năm trước vụ án cũng phát sinh vào tháng 8, liệu có lẽ nào thật ra hôm qua chính là ngày tế đầy mười sáu năm kể từ khi vụ án bầm thây xảy ra?
Da mặt của Trương Yến Phong giật giật.
Anh ta không cảm thấy Châu Trạch đang gò ép và nói bậy.
Bởi vì loại khả năng này thực sự rất lớn.
Hung thủ rất thích trở về hiện trường gây án, chen chúc trong đám quần chúng ăn dưa xem náo nhiệt để quan sát, đây gần như đã thành một loại định luật.
Giống như sau khi đi ị xong chúng ta thường thích quay đầu lại nhìn đống phân béo mập chúng ta vừa ị được vậy.
Khuôn mặt Trương Yến Phong vặn vẹo mạnh, hô hấp cũng trở nên dồn dập hẳn lên, ngón tay anh ta cũng bắt đầu run, đây là vì phẫn nộ.
- Nói cách khác, khả năng rất lớn, hôm qua lúc chúng ta vừa rời khỏi không bao lâu, hung thủ đã đi tới nơi ấy.
- Thậm chí.
- Rất có thể khi chúng ta tới nơi này.
- Hung thủ còn từng đi lướt qua chúng ta!
Lúc này, nắm đấm Lão Trương siết chặt hẳn lên.
Nếu như hôm qua hung thủ thật sự đi lướt qua bản thân mình.
Đây quả thật là một loại nhục nhã.
Nhục nhã đối với nghề nghiệp của chính mình!
- Anh cứ điều tra từ manh mối này thử xem, có lẽ là chúng ta suy nghĩ nhiều cũng nên. Trên thế giới này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được, đúng không?
Trương Yến Phong có chút gian nan gật gật đầu, sau đó nói: - Tôi thật hy vọng là anh ta, mười sáu năm trước vì điều kiện điều tra có hạn, khiến anh ta có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy. Nếu như lần này người giết người vẫn là anh ta, tôi tuyệt đối sẽ không để anh ta chạy thoát một lần nữa.
Châu Trạch đưa tay vỗ vỗ bả vai Trương Yến Phong, sau đó đi ra ngoài.
Lão đạo lập tức theo tới, hai người lên xe.
Lão đạo ngồi trên vị trí tài xế, sau khi vào số, lão hỏi: - Ông chủ, chúng ta trở về phòng đọc sách sao?
- Không, đi tới cầu đá nhỏ.
Không bao lâu sau.
Ô tô đã lái vào con đường mòn hôm qua Châu Trạch và lão Trương tới.
Xuống xe.
Châu Trạch ngồi xuống trên lề đường.
Anh nhớ mang máng.
Hôm qua khi bản thân đùa giỡn với bà già kia.
Bà ấy hỏi có phải mình đã làm rơi thứ gì nên trở về tìm không?
Bản thân mình còn đùa giỡn trả lời: Đúng, là rớt mất mấy miếng thịt.
- Ông chủ, nơi này chính là hiện trường án kiện vứt xác mười sáu năm trước mà cảnh sát Trương nói sao?
- Ừm.
- Chậc chậc.
Lão đạo bắt đầu nhìn bốn phía.
Nhưng mười sáu năm trôi qua, đối với một thành thị lớn, mười sáu năm đủ để phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Vì sao bà già phải chết?
Thật sự là hung thủ vụ án bầm thây mười sáu năm trước lại xuất hiện, bắt đầu gây án sao?
Vậy thì tại sao anh ta muốn giết bà lão này?
Châu Trạch liếm môi.
Thật ra.
Còn một điều Châu Trạch chú ý tới.
Bán báo chí không nên đi bán trên đường cái sao? Bày quầy bán hàng cũng phải tìm nơi có lưu lượng người cao một chút mới đúng, vì sao bà già kia lại bày quầy bán hàng vào lúc đêm hôm khuya khoắt ngay trên con đường mòn này?
Điều này không phù hợp với logic, con trai lập gia đình, dọn ra ở riêng, một mình bà ấy ở lại đi bán báo, nếu là vì kiếm thêm thu nhập trang trải chi phí trong nhà, khẳng định bà ấy phải đặt tiêu chí bán được nhiều báo lên hàng đầu.
- Ông chủ, lúc trước ông chủ đã nói với cảnh sát Trương, hôm qua khi hai người tới đây, có thể tên hung thủ kia cũng đã tới? Nếu vậy thì cũng quá đúng dịp đi, dù sao thì mười sáu năm trôi qua, có thể hung thủ kia đã sớm chết rồi cũng không chừng.
Châu Trạch không trả lời.
Mà anh ngẩng đầu.
Nhìn về phía bức tường vây nương theo con đường mòn này.
Phía sau tường vây là một tòa nhà trọ cũ kỹ.
Cả người Châu Trạch bỗng nhiên sửng sốt,
Như có một tia chớp xẹt qua trong đầu mình.
Có phải còn có một loại khả năng.
Đó chính là.
Hung thủ.
Trong mười sáu năm này, hung thủ vẫn luôn ở trong tòa nhà cho thuê kia?
Tối hôm qua khi mình và lão Trương lại tới đây thì.
Tên hung thủ kia.
Thật ra đang đứng phía sau cửa sổ một tầng trệt.
Đưa mắt.
Dõi theo bọn họ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận