Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 818: Gặp mặt! (1)

Con nhện ngã chổng vó trên đất, nhưng vẫn cao hứng phấn chấn thét to:
- Đến đây, sương đen, nhìn kìa, đến đây, nó đến đây!
- Chúng ta đều phải chết, đều phải chết, mọi người cùng nhau chết, ha ha ha ha ha!!!!!!!
“Con nhện” cười đến rất vui vẻ.
Nước mắt đục ngầu nơi khóe mắt càng không ngừng chảy xuống dưới.
Có lẽ.
Kết thúc cũng là một giải thoát đối với anh.
Anh giống như quay về hơn hai mươi năm trước, cùng với thầy giáo và các bạn học của mình đi về phía diệt vong.
Sương đen thật sự đi ra, cách hai mươi mấy năm, lại một lần nữa buông xuống, mang đến khủng bố thuộc về nó, mà khủng bố này từng bao phủ toàn bộ Dong Thành, kể cả cho tới bây giờ đều là truyền thuyết kéo dài không thôi.
Châu Trạch hé miệng.
Hít một hơi.
“Phù!”
Sương đen bay ra từ khe hở cửa son bị Châu Trạch lập tức hút vào miệng.
Rồi sau đó.
Châu Trạch xoay người.
Hắt xì một cái.
- Hương vị như thế nào?
Luật sư An ở bên cạnh hỏi.
- Hơi giống với Marlboro blue ice double blast.
- Sảng khoái như vậy sao?
- Anh cũng thử một hơi.
- Đừng đừng đừng.
“... ...” Con nhện.
Con nhện ở bên cạnh.
Cả người hóa đá.
Ác mộng mà anh tâm tâm niệm niệm hai mươi mấy năm.
Lại bị vị trước mắt này hít trực tiếp vào miệng rồi?
Hơn nữa người trước mắt này, còn giống như không có việc gì!
Giống như một tín ngưỡng bị đánh sụp!
Thêm vào đó mới vừa rồi cảm xúc của anh còn tích tụ thật lâu.
Hiện giờ vẫn còn kìm nén trong đáy lòng, không thả ra được, lại phun không ra, rất khó chịu!
- Oanh Oanh, đẩy cửa ra.
- Được, ông chủ!
Oanh Oanh đi lên trước, hai tay chống lên cửa son, bắt đầu phát lực.
“Rắc rắc rắc... ... rắc rắc rắc... ... ...”
Cửa son chậm rãi bị đẩy ra.
Một hơi thở mục nát tràn ngập ra.
Châu Trạch đang chuẩn bị cất bước tiến tới trước.
Luật sư An lại ngăn cản Châu Trạch, mặt mỉm cười hỏi:
- Ông chủ, có nắm chắc không?
- Nắm chắc cái gì?
- Cái kia, lỡ như bên trong thật sự là chó giữ nhà lúc trước đã thấy, anh cảm thấy bây giờ anh có nắm chắc không?
Ý tứ trong lời này của luật sư An là đang hỏi, suy đoán liên quan đến Doanh Câu đã muốn tỉnh lại của anh rốt cuộc có đúng không!
Châu Trạch giơ tay vỗ vỗ vai luật sư An.
Rất không coi là quan trọng nói:
- Vậy cậu nói, lúc trước anh ta quyết định phản bội Doanh Câu, có nắm chắc không?
- Má nó chứ, ông chủ câu này của anh nói đến quá miễn cưỡng rồi!
Nói xong, luật sư An đưa di động của mình cho bé trai ở bên cạnh, sau đó nhìn về phía Châu Trạch nói:
- Nào, ông chủ, tôi lại hỏi anh một lần, anh lại trả lời tôi một lần, một màn kinh điển này phải ghi lại rồi!
Bé trai nhận lấy di động, mở camera ra, nhắm ngay vào Châu Trạch và luật sư An, đồng thời còn mở đèn flash.
- Cái kia, lỡ như thật sự gặp được chó giữ nhà kia ở bên trong đó, ngài cảm thấy...
- Ngu ngốc.
- Ủa, ông chủ, tôi còn chưa nói xong đâu.
Rồi sau đó.
Luật sư An ngây ngẩn cả người.
Bởi vì anh phát hiện Châu Trạch vốn không há mồm, lời này vốn không phải do ông chủ nói ra.
Âm thanh kia.
Đến từ chỗ sâu trong cửa son!
- Hình như tôi bị khách sáo.
Luật sư An nói.
Châu Trạch gật gật đầu.
Tiến lên trước một bước.
Nói thẳng vào trong hành lang sâu xa này:
- Tôi tới thăm anh.
Anh ta ở đây, vậy thì tốt rồi, Châu Trạch sợ nhất chính là anh ta không ở đây.
Ít nhất lấy tình hình trước mắt đến xem, sự tình phát triển vẫn duy trì theo xu thế vững vàng và thuận lợi.
Thoải mái tìm được manh mối, thoải mái theo manh mối tiến vào, sau đó thoải mái mà tới đây.
Thậm chí cả câu mắng luật sư An “Ngu ngốc” kia.
Cũng làm một tư tưởng chính cho tiến độ của cả quá trình.
Châu Trạch cất bước, đi vào, Oanh Oanh theo phía sau, bé trai và luật sư An theo sát sau đó.
Tuy rằng mới vừa bị mắng một tiếng “Ngu ngốc”.
Nhưng luật sư An tự nhiên có bản lĩnh “Ráng chịu nhục” này.
Mơ hồ không quan trọng.
Anh cũng sẽ không ngốc đến mức vào lúc này còn chửi bới không trực diện với người đã chửi mình.
“Con nhện” kia, sau kinh ngạc hồi lâu, nhưng không lựa chọn đi theo vào nhìn xem, mà bò tới phía dưới cửa son cực lớn, hai tay hai chân đều leo lên trên.
Lúc thì khóc.
Lúc lại cười.
Giọng lúc thấp lúc cao.
Mãi cho đến.
Cuối cùng dần dần chỉ còn thừa tiếng rên rỉ và nức nở.
... ...
Tiến vào hành lang rồi, bầu không khí đột nhiên đè nén xuống.
Châu Trạch phát hiện trên vách tường trong hành lang giống như có vài bức tranh.
Đây cũng thật phù hợp với phong cách của cổ mộ.
Tranh vẽ trong mộ đều được chia làm hai loại, một loại miêu tả cuộc đời của chủ nhân, trên cơ bản lấy bút pháp xuân thu tiến hành vẽ lên;
Một điểm này cho dù trong nước hay nước ngoài đều giống nhau, thói thường của con người hay gọi là bản tính đi, dù sao thường thường mà nói bằng lòng bỏ nhiều tiền xây mộ như vậy hoặc là do chủ nhân căn mộ khi còn sống giám sát xây hoặc chính là đời sau có quan hệ thật thân cận với chủ nhân căn mộ phụ trách xây lên.
Loại thứ hai chính là mang theo hơi thở tôn giáo nồng đậm phủ lên, bên Ai Cập cổ còn tương đối phổ biến, mang theo phong cách chủ nghĩa lãng mạn khoa trương.
Chính là.
Sau khi Châu Trạch lấy điện thoại di động của mình ra bật đèn pin.
Khóe miệng của anh.
Theo bản năng co rút lại.
Đây là.
Cái gì?
Trên bức tranh đầu tiên.
Miêu tả một đám người.
Ngồi thành một vòng tròn.
Vừa múa vừa hát.
Xem đến đây.
Ngược lại còn xem như bình thường, có phần giống như tiến hành hoạt động lễ mừng hay tôn giáo hiến tế.
Nhưng ở chính giữa đám người.
Lại để một cái nồi đồng lớn.
Phía dưới đốt than.
Nếu trong nồi đồng nấu dã thú yêu ma thậm chí nấu chính là thịt người đi.
Vậy còn có thể!
Nhưng nồi đồng được chia làm chín phần.
Vô cùng rõ ràng.
Vô cùng rõ ràng.
Rõ ràng là.
Lẩu cửu cung cách!
Bức tranh đầu tiên trong mộ.
Nói lên chính là.
Chủ nhân ngôi mộ rất hứng thú với nồi lẩu?
Cho dù chủ nhân ngôi mộ không để ý.
Nhưng ngẫm lại thay trộm mộ sau trăm ngàn năm.
Tốn bao nhiêu vất vả khó nhọc tiến vào nhìn thấy nó.
Thật sự đả kích người mà.
Lỡ như vật chôn theo của chủ nhân ngôi mộ là một đống nồi lẩu làm bằng đồng hay sắt thì như thế nào?
- Ha ha, cái này, tư tưởng này, thật đúng là khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận