Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 531: Doanh câu đưa tạo hóa!

Trong bóng tối.
Dường như sinh ra một chút ánh sáng.
Trong lúc nhất thời.
Khiến người có chút trở tay không kịp.
Tương phản kịch liệt này khiến mắt rất khó chịu.
Châu Trạch theo bản năng nhắm mắt lại.
Bên tai.
Là tiếng ngựa xe như nước cùng với tiếng người huyên náo.
Bản thân mình như đang đứng trên đường cái.
Qua một hồi lâu, một lần nữa mở mắt ra, mơ hồ thấy được tất cả bốn phía trở nên vô cùng quen thuộc.
Đường phố quen thuộc.
Đèn đường quen thuộc.
Chốt cứu hỏa quen thuộc.
Cùng với.
Bảng hiệu "cô vọng thính chi, như thị ngã văn" quen thuộc.
Nghiêng người nhìn sang.
Quả nhiên.
Trên vị trí sofa cạnh cửa sổ phòng sách kia.
Là một bản thân mình đang nằm.
Trong tay mình đang cầm một phần báo chí, vừa đọc báo vừa thả thêm một viên đường vào ly cà phê chồn.
Lần này.
Là nơi này sao.
Là phòng sách?
Châu Trạch không động, chỉ tiếp tục đứng bình tĩnh tại nguyên chỗ, bên người thỉnh thoảng có người xuyên qua, lại những người ấy lại không có chút liên quan gì với anh.
Có chút do dự.
Có chút bàng hoàng.
Còn có một số do dự không biết tên.
Trong lúc đần độn.
Giấc mộng này.
Lại có thể tiếp tục tới tận đây.
Ở đây.
Liệu có phải là kết thúc hay không?
Châu Trạch không biết.
Trong dòng người.
Có một người mặc áo hoocdies màu đen đang đứng dựa vào cột điện.
Dưới mũ.
Ẩn giấu một gương mặt giống anh như đúc.
Đơn giản là đầu đường này sóng người cuộn trào mãnh liệt, ẩn giấu anh ta rất tốt.
- Vào đi thôi, đi vào nhanh một chút đi, đều đã tới nơi này rồi, nên vào đi thôi.
Khóe miệng người đàn ông mang theo ý cười, lầm bầm lầu bầu.
- Chỉ còn lại hai người, chém anh, cũng chỉ còn lại tôi, ha ha.
- Hí.
Người đàn ông khẽ nói một tiếng.
Theo bản năng lại đưa tay nắm lấy lồng ngực của mình, phảng phất như đau đớn khó nhịn, nhưng trên mặt anh ta lại là dáng tươi cười lộ vẻ khoái trá như cũ.
Xé mở một góc áo hoocdies.
Lộ ra vết thương máu chảy dầm dề.
Đối với người này, đoàn người qua lại không dứt lại làm như có mắt không tròng, phảng phất như cái gì cũng không nhìn thấy.
Trong vết thương gai mắt.
Cắm một nhánh bút máy.
Hơn phân nửa bút máy đã ghim sâu vào trong người anh ta.
- Mày phong ấn tao nhưng có hữu dụng không?
Người đàn ông cúi đầu.
Như đang nói chuyện với cây bút máy nơi lồng ngực mình.
- Chỉ cần anh ta giết chết anh ta trong tiệm, vậy chỉ còn lại tao, anh ta chính là tao, tao chính là anh ta, phong ấn này của mày có tác dụng không?
Bút máy lạnh như băng đâm vào trong thịt, không có chút phản ứng nào.
Chuyện nó có thể làm.
Thật ra cũng chỉ là gắt gao đóng đinh anh ta.
Mà những chuyện khác.
Nó không thể ra sức.
Dù sao.
Nó cũng phong ấn.
Thượng cổ đại tướng.
Là tồn tại ngày trước dám phản kháng hoàng đế.
Người đứng đầu cửu u.
Cho dù anh ta đã gần như vẫn lạc.
Cũng vẫn không phải dễ đối phó như vậy.
- Tao giúp anh ta trảm tam thi, để anh ta học được cách nên chiến đấu như thế nào, khiến anh ta đỡ tốn hao bao nhiêu thời gian, để anh ta giảm được biết bao nhiêu tinh lực.
- Đương nhiên.
- Tao cũng phải thu một chút lợi tức.
- Chém đi.
- Trảm đi.
- Đã chém kiếp trước.
- Lại chém ràng buộc do phủ quân kia lưu lại.
- Tiếp tục lại chém cả bản thân đi.
- Đến sau đó.
- Cho dù phong ấn chết tiệt này vẫn còn đây.
- Nhưng đã không còn ý nghĩa gì nữa.
- Anh ta.
- Cũng đã biến thành tao.
- Triệt để dung hợp với tao!
Người đàn ông duỗi tay nắm lấy bút máy.
Anh ta không rút ra.
Mà dùng sức nhấn xuống một cái.
Đồng thời trong miệng anh ta còn phát ra một tiếng kêu đau trầm thấp.
Dường như loại tự mình hại mình này có thể khiến anh ta cảm thấy càng đã nghiền và vui sướng hơn!
- Ha ha, thử đi, thử đi, tiếp tục đâm đi.
- Mày.
- Còn có thể đâm tao bao lâu?
- Một con chó giữ nhà sản sinh ý thức trong lúc tao ngủ say.
- Lại có thể thực sự dám làm càn với tao!
- Là ai.
- Cho anh ta dũng khí.
- Là ai.
- Cho anh ta tự tin?
- Là cây bút là mày sao?
- Hay là Thái Sơn phủ quân buồn cười đến mức trước đây bị Địa Tạng Vương Bồ Tát lừa xoay quanh?
- Cà phê?
- Báo chí?
- Thêm đường?
- Ha ha.
Cách thủy tinh.
Nhìn mình.
Dường như có chút mơ hồ.
Lại bị cảm động lây.
Hơn nữa đây là thật sự cảm động lây.
Bởi vì.
Cái tư thế này.
Động tác này.
Tràng cảnh này.
Là thứ Châu Trạch vẫn đang làm hơn một năm nay.
Chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn, không có chuyện gì gấp hoặc việc gì gấp, hay cho dù gấp cũng vô ích.
Sáng sớm tỉnh lại.
Mình sẽ nằm ở vị trí này.
Mới vừa nằm xuống không bao lâu.
Oanh Oanh sẽ đưa báo chí và cà phê tới.
Dùng việc này để bắt đầu cuộc sống mỗi ngày của bản thân mình.
Không biết nhìn bao lâu.
Châu Trạch lặng lẽ nhấc chân lên.
Đi về phía cửa chính.
Đẩy cửa ra.
Châu Trạch nhìn thấy lão đạo đang ngồi phía sau quầy bar.
Lão đạo đang ở đàng kia bắt rận cho Hầu Tử.
Vẻ mặt tiểu Hầu Tử tràn đầy ai oán mà nhìn lão đạo, một bộ không thể làm gì.
Nó là linh hầu, là một con linh hầu livestream được các anh em chào đón.
Khả năng tự giác của nó khiến nó còn yêu sạch sẽ hơn cả lão đạo.
Nào có rận trên người?
Nhưng lão đạo không nghĩ như vậy, Hầu Tử không có rận còn gọi là Hầu Tử sao?
Hoặc có lẽ là.
Thay vì nói lão đạo đang bắt rận, chi bằng nói là lão đang hưởng thụ sự vui sướng khi ở chung với Hầu Tử, ngậm kẹo đùa với cháu, đúng là sướng không gì bằng.
Cả đời không lập gia thất, tuy rằng thỉnh thoảng lão sẽ đi bảo vệ đám phụ nữ trượt chân.
Nhưng đó là chuyện ngươi tình ta nguyện, tiền hàng thanh toán xong lại giúp đỡ cho nhau.
Nhưng khi lão đụng phải một con khỉ.
Lão đạo thật sự nuôi con khỉ này như cháu trai.
- A, khách tới rồi.
Lão đạo ngẩng đầu, nhìn thấy Châu Trạch đi tới, lão ta đưa tay chỉ bảng hiệu nói:
- Bản tiệm tiêu phí thấp nhất là một nghìn.
Nhớ kỹ trước đây, ngay từ đầu tiêu phí thấp nhất là "một trăm".
Nhưng vì từ khi mở cửa tới nay nó lấy được thành quả quá lớn.
Theo dưới sự dẫn phương châm chỉ đạo thời đại mới, tư tưởng mới, tư tưởng của con người cũng lấy được tiến bộ cực lớn.
Dẫn đến cho dù bọn họ có treo bảng hiệu "tiêu phí thấp nhất là 100".
Khách đến tiêu phí cũng không ít.
Sau đó bọn họ dứt khoát đổi thành "một nghìn".
Đoán chừng lấy tốc độ lạm phát hiện tại đến xem, chí ít trong vài năm tới, phần lớn người sẽ không bỏ được mà đến tiêu phí.
Châu Trạch gật đầu, không nói gì.
Lão đạo thấy Châu Trạch có không ít đồ, cũng lười phản ứng đến anh, tiếp tục bắt rận cho Hầu Tử.
Từ trước đến nay, tiệm sách vốn không nhiệt tình với khách còn sống như khách đã chết.
Đây là truyền thống.
Cũng là đặc sắc.
- Hôm nay khí trời tốt.
Hứa Thanh Lãng từ trên tầng đi xuống.
Hôm nay anh ta mặc áo sơmi màu trắng, quần jean màu xanh nhạt.
Có vẻ rất đẹp trai.
Thành thật mà nói.
Có thể mị thái là trời sinh,
Nhưng lão Hứa chẳng bao giờ thực sự nũng nịu giả làm phụ nữ khiến kẻ khác cảm thấy ghét bỏ.
Quá xinh đẹp.
Thật không phải lỗi của cậu ta.
Dung mạo của cậu ta xinh đẹp hơn phần lớn phụ nữ.
Đó cũng không phải lỗi của cậu ta.
Bình thường, lời nói và cử chỉ của anh ta thật ra rất men.
- Lão Hứa à.
Châu Trạch thấy bản thân mình đang ngồi trên sofa phất phất tay với Hứa Thanh Lãng.
- Lão Hứa, nói cho cậu biết một tin tức tốt.
- Cái gì?
- Hình như thuế bất động sản sắp được công khai rồi.
- … - Hứa Thanh Lãng.
- Ha ha.
Sau khi chia sẻ chuyện sung sướng với lão Hứa xong.
Bản thân mình đang ngồi trên sô pha lại tự nhiên tiếp tục đọc báo.
Đối với giá phòng, quả thật mình căm thù đến tận xương tuỷ. Đời trước mình cực khổ làm việc lâu như vậy, cũng chỉ có thể mua một căn nhà nhỏ.
Thu nhập của mình cộng thêm thỉnh thoảng làm phẫu thuật, kiếm thêm vài khoản thu nhập, thật ra có thể nói là rất khả quan, cao hơn thu nhập của người bình thường một mảng lớn.
Nhưng vấn đề nằm ngay ở chỗ, mình xuất thân cô nhi.
Bản thân mình vốn không có sáu túi tiền.
Hứa Thanh Lãng vào phòng bếp, rất nhanh đã nghe được tiếng nấu nướng.
Châu Trạch nhớ lại.
Trước đây lão Hứa mở tiệm mì.
Lúc đó, tiệm mì ở ngay sát vách tiệm của Từ Nhạc, treo bảng hiệu tiệm mì nhưng lại làm đồ ăn ngoài.
Tài nghệ của lão Hứa.
Thực sự nhất tuyệt.
Lần trước cậu ta đã làm món dưa chua bánh bao thịt, khiến Thúy Hoa tới từ địa ngục khen không dứt miệng, vừa nôn vừa ăn, tươi sống ăn hết sạch.
- Anh anh anh.
- Ông chủ.
- Người ta vừa ăn gà!
Oanh Oanh rất hưng phấn mà chạy xuống.
Hướng về phía mình đang nằm trên ghế sofa làm nũng.
Hờn dỗi đáng yêu.
Cho dù có sắt thép cứng rắn hơn, vào lúc này, ở trước mặt Oanh Oanh phảng phất như đều có thể biến thành ngón tay mềm.
Châu Trạch bừng tỉnh.
Dường như đây là thời kỳ thanh nhàn nhất của phòng đọc sách.
Lão Hứa còn chưa từng trải qua chuyện của sư phụ cậu ta, cũng chưa hăng hái điên cuồng vẽ bùa.
Lão đạo vừa quen biết Hầu Tử, Oanh Oanh còn đang trầm mê trong trò ăn gà trước đây vốn rất hot, nhưng hiện tại dường như đã trở nên bớt hot hơn nhiều.
Tiểu loli còn chưa vào ở.
Luật sư An cũng còn chưa xuất hiện.
Mọi người cùng nhau nhàn nhã chơi, thoải mái mà sống trong phòng sách.
Mỗi đêm chờ quỷ tới cửa làm một mối làm ăn.
Nghe một chút chuyện.
Tâm sự một chút.
Không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, cũng không có nhiều phiền não như vậy.
Thảnh thơi an nhàn.
Năm tháng quá tốt.
Hít sâu một hơi.
Châu Trạch híp mắt.
Sau đó.
Anh đi tới đối diện bản thân mình kia, ngồi xuống.
Không biết vì sao.
Sau khi bản thân mình ngồi xuống.
Nhìn bản thân mình ở đối diện.
Thoải mái.
Uống một ngụm cà phê.
Đọc báo.
Phơi nắng.
Cừu lười biếng.
Không muốn phát triển.
Còn một bộ tự sướng.
Châu Trạch bỗng cảm thấy không thể khống chế nổi tay của mình.
Có xung động muốn quất anh.
Đồng thời.
Châu Trạch lại nghĩ tới.
Chỗ bản thân mình đang ngồi hiện tại là chỗ luật sư An thường ngồi trong phòng sách nhất.
Mỗi ngày bản thân mình ở nơi này xem báo chí, uống cà phê thì.
Luật sư An lại thích ngồi ở vị trí đối diện với mình.
Khốn nạn.
Thì ra thằng này vẫn muốn quất mình!
Ngoài tiệm sách.
Người đàn ông mặc áo hoocdies màu đen chậm rãi đi tới.
Anh ta chưa vào.
Mà đứng ở cửa tiệm nhìn.
Nhanh.
Nhanh.
Động thủ đi.
Anh tiếp tục nhớ lại đi.
Nhớ lại nhiều hơn một chút.
Đây là vận mệnh tôi ban tặng cho anh.
Đồng thời.
Cũng là tạo hóa cuối cùng của anh.
- Ông!
Bút máy bị cắm trên ngực rung động.
Người đàn ông phải quỳ một chân xuống đất, một tay liều chết mà đè xuống vết thương.
- Ha ha, mày đang sợ sao?
- Nhưng mày không thể ngăn cản được.
- Không ngăn cản được.
- Anh ta muốn tao cho anh ta một cơ hội.
- Tao liền tiện tay đẩy thuyền, đưa cho anh ta cơ hội này.
- Mày.
- Mày chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.
- Rất không cam lòng đúng không?
- Vô cùng không cam lòng đúng không?
- Vậy mày có thể đi ra ngoài nói cho anh ta biết.
- Đi cảnh cáo anh ta đi.
- Chỉ cần mày vừa rời khỏi, huyễn hóa ra ý thức cụ thể để giao lưu với anh ta.
- Phong ấn này.
- Sẽ triệt để biến mất.
- Mày không có biện pháp.
- Hoàn toàn không có biện pháp.
- Đúng không?
- Ông!
Bút máy lại chấn động lên.
Sau đó.
Rung động càng ngày càng yếu ớt.
- Thế nào, khuất phục sao?
- Ông!
Bút máy lại run rẩy một chút.
- Quý trọng thời gian mày còn có thể phong ấn tao đi, rất nhanh, mày sẽ không còn tư cách này nữa.
- Một ngày kia, mày có thể phong ấn tao một lần.
- Là vì vinh quang của người chủ nhân đã bồi dưỡng mày năm đó.
- Leng keng.
Bút máy rơi trên mặt đất.
Lăn một vòng.
Người đàn ông kia nhìn bút máy trên mặt đất.
Gương mặt vốn mang theo ý cười bỗng nhiên phẫn nộ vặn vẹo.
Thấp giọng rống giận nói:
- Mày đang nói tao sợ?
- Ha ha.
- Buồn cười.
- Tao sợ cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận