Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 749: Hút khô! (2)

Cùng phát lực!
“Ong!”
Thúy Hoa được kéo ra, lộn thẳng một vòng trên mặt đất, thân thể vốn như bà cụ già bảy mươi tuổi càng theo đó vừa đụng đã triệt để tiêu luôn, một luồng linh hồn màu đen bay ra.
Phùng Tứ Nhi lập tức bấm tay niệm thần chú, đồng thời hé miệng, linh hòn của Thúy Hoa nhanh chóng bay vào trong miệng Phùng Tứ Nhi.
Một khi linh hồn rời khỏi thân thể nhập vào, ở dương gian này sẽ không tự chủ được bắt đầu biến mất, nhưng Thúy Hoa không phải là cô hồn dã quỷ, nếu như linh hồn tiếp tục lơ lửng trên dương gian, rất có thể sẽ biến thành cô hồn dã quỷ.
Cho dù là lệ quỷ của dương gian cũng là thứ không lên được mặt bàn so với thân phận đứng đắn của âm ty bọn họ.
Lúc trước khi ông chủ Châu “Linh hồn phiêu lưu ký”, cũng đã ăn đủ loại đau khổ này.
Cũng bởi vậy.
Phùng Tứ Nhi thu thẳng Thúy Hoa vào trong cơ thể mình, để cho thân thể và linh hồn của mình đi tẩm bổ và bảo hộ linh hồn của Thúy Hoa, đoán chừng chuyến đi dương gian lần này, Thúy Hoa không thể đi ra ngoài được nữa.
Châu Trạch cũng thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Lập tức ngồi dậy.
Oanh Oanh nhanh chóng nâng tay, nâng bả vai của ông chủ nhà mình.
Châu Trạch vỗ vỗ tay Oanh Oanh, ý bảo mình không có chuyện gì.
Nói một ngàn nói một vạn, mình là phía thuộc bị động, ngược lại bổ tiến vào, lại không hề tiêu hao gì.
Khi ánh mắt của Phùng Tứ dừng lại ở trên người Châu Trạch, thoáng nheo lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường.
Anh đã từng điều tra Châu Trạch, biết được trong cơ thể của Châu Trạch có thứ gì đó kỳ quái, đây cũng là chỗ Châu Trạch dựa vào.
Nhưng mà Phùng Tứ thật sự không nghĩ tới phong ấn trong cơ thể Châu Trạch lại là chủ nhân của biển U Minh năm đó, anh chỉ đoán có đại nhân vật nào đó phong ấn tàn hồn chỗ Châu Trạch, cao nhất chẳng qua chỉ là phán quan hoặc linh tinh gì khác.
- Thúy Hoa không sao chứ?
Châu Trạch hỏi.
Phùng Tứ lắc đầu:
- Không có chuyện gì, Châu Tiên sinh, để cô ấy nghỉ ngơi một chút, chờ về địa ngục rồi sẽ không có chuyện gì.
- Vậy thì tốt.
Châu Trạch cũng yên lòng.
Cho dù Phùng Tứ có tâm tư gì khác hay không.
Lần này người ta đến đây thật sự vì giúp đỡ mình.
Nếu như mình hút khô tỳ nữ của người ta rồi.
Luôn cảm thấy ngượng ngùng.
Lúc này luật sư An vì hòa dịu bầu không khí.
Nhìn Châu Trạch, nói:
- Ha ha, gần đây nhu cầu của ông chủ hơi lớn chút.
- Lý giải, lý giải.
- Như vậy đi, chờ về nội thành Lệ Giang, tôi tìm một chỗ vui vẻ chút?
Nói xong.
Luật sư An lại nhìn về phía Oanh Oanh, trêu chọc nói:
- Oanh Oanh sẽ không vì vậy mà tức giận chứ? Yên tâm, cho dù ông chủ coi trọng ai, tôi coi như luyến một đêm, sẽ không mang về hiệu sách.
- Không được!
Oanh Oanh lại kiên định lắc đầu.
- A, Oanh Oanh của chúng ta lại sẽ không ghen.
Luật sư An cười hề hề nói, phụ nữ quả nhiên là phụ nữ, chậc chậc.
Oanh Oanh lại tỏ vẻ nghiêm trang nhìn luật sư An, nói:
- Người phụ nữ mà ông chủ đã dùng, cho dù trước kia như thế nào, về sau tuyệt đối không cho gặp mặt người đàn ông khác, phải chuộc thân cho cô ta, a không, phải bao dưỡng cô ta.
- Nếu như lỡ mang thai, nhất định phải đón về nhà!
- Huyết mạch của nhà họ Châu, không thể phiêu bạt bên ngoài.
“... ...” Luật sư An.
Oanh Oanh cũng không phải cố ý muốn biểu hiện cái gì, cô cũng nghe được ý tứ hàm xúc chế nhạo chiếm đa số trong câu nói này của luật sư An, nhưng có một số việc, đàn ông co thể chế nhạo, nhưng cô lại không thể không nghiêm túc.
Tuy rằng Oanh Oanh cũng hiểu rõ ông chủ nhà mình, tầm mắt cao, chướng mắt phụ nữ bình thường, cũng sẽ không thể học theo lão đạo hoặc luật sư An đi những nơi đó tiêu dao.
Nhưng trong “Nữ bộc tự mình tu dưỡng” có giới thiệu bản tính chỉ thuộc về đàn ông, cho dù ngoài miệng nói chính trực đến cỡ nào, thoạt nhìn biết kiềm chế đến cỡ nào, nhưng chuyện ập lên đầu, cầm giữ không được cũng là thói thường của con người.
Khả năng còn kém một người phải đi gì kia ở khách sạn.
Khả năng ra ngoài mua đồ ăn sẽ xảy ra chuyện.
Thời gian trước Oanh Oanh từng xem tin tức, một người đàn ông cùng với bạn gái đi ăn đồ nướng với một nhóm bạn, anh đi toilet, lại đi tóm phụ nữ đứng đường bên cạnh, vừa vặn đụng phải cảnh sát càn quét tệ nạn.
Oanh Oanh không phản đối ông chủ nhà mình đi chỗ đó, nhưng cô phải có phong phạm của vợ cả.
Luật sư An lắc đầu.
Trong lòng cảm khái phong kiến dư lại độc hại không ít người.
Đồng thời lại có một vạn ngọn núi lửa ghen tỵ đang điên cuồng phun trào!
Bởi vì Thúy Hoa không ở đây, cho nên cơm chiều không có dưa chua, gọi đồ ăn ngoài, luật sư An giống như hiến vật quý đưa cho Phùng Tứ một bình nước bỉ ngạn hoa uống, mọi người ăn đơn giản, nhưng cũng có tư vị.
Chờ cơm xong.
Phùng Tứ thắp bốn cây nhang.
Lại lặng yên viết chữ vẽ tranh trong lòng bàn tay mình hồi lâu.
Sau đó mới đứng lên.
Mỉm cười nói:
- Tìm được.
Cụ thể làm sao tìm được, Châu Trạch không rõ ràng, nhưng nghĩ đến âm ty tự nhiên có phương pháp xử lý riêng.
Những năm này hệ thống “Thiên võng” tên lóng ở bên ngoài dương gian bắt đầu dần dần thông dụng.
Nhưng bên chỗ âm ty kia lại tinh tế nữa, người luôn phải chết, chỉ cần chết vào địa ngục, ở âm ty còn có hồ sơ, hơn nữa nhiều ánh mắt tồn tại như vậy.
Cho dù hiện giờ cơ sở quỷ sai dương gian đã hủ hóa sa đọa đến rối tinh rối mù, nhưng cuối cùng là con rết trăm chân đập hoài không chết, cầm roi quất vài cái vẫn có thể có chút tác dụng.
Mọi người nên dọn dẹp thì dọn dẹp.
Nên đóng gói thì đóng gói.
Nên vứt bỏ thì vứt bỏ.
Sau đó.
Báo thù đi.
... ... ...
Hiện giờ biển Lashi rất ít du khách, cũng không phải vì mùa du lịch ế hàng, mà bởi vì gần đây nơi này tiến hành tu bổ môi trường, tạm dừng rất nhiều hạng mục du lịch gần đó, tự nhiên vì thế du khách chạy đến nơi này cũng rất ít.
Xe chạy đến gần đó, đường núi bên trong cũng không dễ đi lắm, cũng may nhà nông bên cạnh bãi đậu xe có một bãi ngựa, luật sư An đi vào trong nói giá cả với ông chủ, kêu ông chủ bãi ngựa đáp ứng dắt cho mấy con ngựa tốt.
Không cần giục ngựa chạy nhanh, trên thực tế người nuôi ngựa cũng không dám giục ngựa chạy nhanh.
Luật sư An, Phùng Tứ Nhi cùng với Hứa Thanh Lãng cưỡi ngựa, phía trước có một người nuôi ngựa dắt ngựa lồng xe.
Châu Trạch vẫn ngồi trên xe ngựa với Oanh Oanh, đường hơi xóc nảy, ngồi xe ngựa không thoải mái bằng cưỡi ngựa, nhưng dựa vào trên người Oanh Oanh, cũng thật sự rất thoải mái.
Trên người Oanh Oanh thật sự tản ra khí lạnh, nhưng thân mình lại không mất thăng bằng, ngược lại thật mềm mại, không có chút mùi nước hoa hay sản phẩm dưỡng da còn sót lại, có vẻ thật tinh thuần.
Đánh xe ngựa là ông chủ bãi ngựa, thấy Châu Trạch bọn họ đang hút thuốc, mình cũng hút một điếu, dạo này làm ăn không tốt, lần này kiếm khách cũng vì nhìn luật sư An cho tiền sòng phẳng mới làm, bằng không nếu như bị phát hiện sẽ bị phạt tiền.
Cho dù như thế, anh cũng không thể không tự mình ra mặt, nếu như gặp phải chuyện gì, bản thân còn có thể dựa vào mặt mũi nói một hai câu.
Dân địa phương tự nhiên hiểu được đạo lý “Núi vàng núi bạc”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận