Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 781: Thật HI nha (1)

“... ...” Hộ sĩ.
“... ...” Bảo vệ.
Luật sư An tỏ vẻ mừng rỡ.
Đây là.
Đây là tảng đá lần trước ông chủ đã nói đến khi ở trong homestay!
Là thứ mà lúc đó Mộc Thừa Ân đã lấy ra đưa cho nữ quỷ sai kia thiết kế lừa gạt mọi người mắc mưu!
Theo Mộc Thừa Ân chết đi.
Luật sư An vốn tưởng rằng manh mối này đã bị chặt đứt.
Nhưng lại bị bản thân đụng phải ở đây!
Phải biết rằng, thứ này chính là đại bổ đối với cương thi, có món đồ chơi này, thương thế trên người ông chủ rất có thể có chuyển biến mới!
Thậm chí.
Nếu như thứ này đủ nhiều.
Kể cả đánh thức vị kia.
Đều xuất hiện khả năng và ánh rạng đông!
- Đây là có chuyện gì vậy?
Luật sư An nhìn sang hộ sĩ bên cạnh.
- Tôi không biết, tôi không biết.
Hộ sĩ lập tức xua tay từ chối trả lời.
- Đón được anh ta từ đâu vậy?
- Tôi không biết, tôi không biết, xin anh đừng hỏi, đây phải giữ bí mật, cám ơn anh mới vừa rồi đã giúp đỡ, cám ơn.
Người đàn ông bị bảo vệ cột chặt, gần như bị khiêng lên lại trên xe cứu thương rồi.
Luật sư An không tiếp tục hỏi nữa.
Anh rõ ràng.
Hộ sĩ không phải không biết, là không thể nói, thật ra, “Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Thành” in sau quần áo lao động của người đàn ông đã nói rõ rất nhiều chuyện rồi.
Chuyện xảy ra trên mỏ quặng, bị bịt miệng cũng là chuyện rất bình thường.
- Mỏ quặng, mỏ quặng?
Luật sư An híp híp mắt.
Cầm điện thoại ra, bấm số điện thoại của Hứa Thanh Lãng.
- A lô, không phải đi mua bia sao?
- Gặp chút chuyện, tôi phải đi thăm dò một chút, nếu tiểu cương thi đến lập tức báo cho tôi một tiếng.
- Có chuyện gì?
Hứa Thanh Lãng khó hiểu.
Ông chủ đã như vậy rồi.
Anh còn định gây chuyện?
Nói thật ra, giống như trước đó luật sư An ngồi một mình bên cạnh vườn hoa ngẫm lại vậy.
Những người còn lại, bao gồm Oanh Oanh và Hứa Thanh Lãng.
Không ôm oán hận đối với chuyến đi Vân Nam này cũng không có khả năng, tuy rằng không đến mức ghi hận lên trên đầu luật sư An, nhưng khẳng định có một chút phê bình kín đáo đối với kiểu tâm tình và tác phong chỉ vì cái lợi trước mắt mà không từ thủ đoạn của anh.
- Có liên quan đến ông chủ.
Luật sư An không nói nhiều lắm, cũng không để ý đến giọng điệu của Hứa Thanh Lãng ở đầu bên kia.
- Đi đi, tôi biết rồi, chính anh cũng cẩn thận một chút.
- Ừm.
Cúp điện thoại.
Luật sư An không thèm để ý tới bia và đồ ăn vặt mình mới vừa để trên đường.
Giơ tay chặn một chiếc taxi.
Sau khi ngồi lên nói thẳng:
- Đuổi theo chiếc xe cấp cứu phía trước kia, người thân của tôi trên đó.
- Bọn họ đến đây.
Hứa Thanh Lãng mới vừa đi ra ngoài đón người đẩy cửa ra nói.
Oanh Oanh đứng lên từ bên giường, gật gật đầu với bé trai và cô bé ngăm đen, sau đó tiếp tục ngồi xuống, chăm sóc ông chủ nhà mình.
Gần hai ngày trôi qua.
Ông chủ vẫn không hề có chút động tĩnh gì.
Thân thể không có động tĩnh.
Linh hồn cũng không cảm ứng được.
Cũng may.
Còn có một hy vọng duy nhất.
Đó chính là cây bút máy vẫn đâm sâu chỗ trái tim ông chủ.
Cây bút này.
Sẽ không nhàm chán đến mức chạy đến đó đợi chứ?
Nhất định có nguyên nhân có mục đích có tác dụng?
Bằng không nó thật sự là Sát bút sao.
Bé trai dựa vào trên vách tường, nhìn than đen hình người trên giường, biểu cảm vẫn nhàn nhạt.
Thật ra.
Bé không hề nghĩ đến.
Trong khoảng thời gian này, người đàn ông vẫn luôn ngủ cùng mình trong hiệu sách cũng tới Vân Nam.
Hiệu sách lại đang trang hoàng.
Cậu lại tìm lão đạo yêu cầu hỗ trợ, để cho mình đến ở nhờ nhà Vương Kha.
Nói rất hay ho: Tiện việc học tập!
Mỗi ngày cùng đi học, tan học, cùng nhau ăn cơm với tiểu loli.
Chính là lúc thanh mai trúc mã vui đến quên cả trời đất nhất.
Kết quả một cuộc điện thoại bất ngờ, lại vứt bỏ ôn nhu hương đến đây.
Nhưng nhìn ông chủ trên giường.
Thật không hay ho gì lại biểu lộ ra cảm xúc bất mãn.
Nhún vai.
Hơi xót xa.
Lão tổ tông kia của mình, nếu không ngủ say.
Vị ông chủ này của mình.
Không nên thê thảm đến như vậy đi?
Cậu không biết nhiều cụ thể, dù sao chuyện tình đột ngột xảy ra, luật sư An chỉ kêu bọn họ đi thẳng tới, cũng không trao đổi quá nhiều gì.
Nếu như bé trai biết ông chủ nhà mình bị thiên lôi lan đến gần mới biến thành như vậy.
Khẳng định sẽ trực tiếp giơ ngón tay cái lên kêu: 66666 (yoyoyoyo - chế giễu trong LOL)
Thân là cương thi.
Đã tồn tại từ mấy trăm năm trước.
Sợ bị sét đánh.
Gần như là bình thường trong cuộc sống.
Vẫn là ông chủ nhà mình lợi hại.
Bị sét đánh lại đánh không sạch sẽ.
Cô bé ngăm đen vẫn đen mặt.
Mặt cô vốn đen.
Trước mắt.
Càng thêm đen.
Thứ nhất, cô đã tới, nhưng Tử Thị vẫn còn trồng ở nhà, trời mới biết được lão đạo không đáng tin kia có thể dựa theo căn dặn của cô chăm sóc tốt cho Tử Thị kia không.
Thứ hai.
Tên vương bát đản này đã bị cacbon hóa đến thành như vậy.
Thi độc của bà đây, ai giải cho mình?
Nếu như anh ta lại bất tỉnh nửa tháng.
Bà đây sẽ độc phát bỏ mình sao!
Nếu không xong!
Chẳng lẽ bọn họ kêu bà đây tới chuẩn bị để bà đây chôn cùng với anh ta sao?
- Cậu gọi điện thoại cho luật sư An, anh ấy nói sau khi cậu đến thì đi tìm anh ấy.
Hứa Thanh Lãng nhớ tới căn dặn trước đó của luật sư An, nói với bé trai.
Bé trai gật đầu, bé không hiểu y thuật, hơn nữa, tình huống trước mắt của ông chủ, cho dù đưa tới bệnh viện mời bác sỹ ưu tú nữa cũng vô dụng, gật gật đầu, cầm di động đi ra cửa.
Có chuyện gì để bận rộn thì tốt rồi, cậu cũng không muốn không có việc gì, bằng không lại phải tiếp tục thừa nhận nỗi khổ tương tư.
Cô bé ngăm đen lại không hiểu xoay xoay đầu, cô có thể nhìn ra được tâm tình của Oanh Oanh rất không tốt.
Lúc này cô cũng không dám đi trêu chọc Oanh Oanh, lỡ như cương thi này nổi bão bất cứ chuyện gì đều có thể làm ra được.
Một phụ nữ, khi người đàn ông của mình biến thành than đen hình người.
Bạn còn có thể chờ mong cô ta có tính khí tốt cái gì?
Cô chỉ có thể phồng miệng lên hỏi Hứa Thanh Lãng:
- Còn tôi? Kêu tôi đến đây có chuyện gì?
Hứa Thanh Lãng nhíu mày.
Anh đang do dự có cần nói tính toán trước đó của luật sư An cho cô bé ngăm đen nghe hay không.
Nếu không để cho cô bé chuẩn bị mảnh ruộng tươi phân người trước?
Ngẫm lại, vẫn thôi đi, dù sao hiện giờ ông chủ đã như vậy, xem chừng trừ phi bản thân cây bút máy kia xảy ra vấn đề gì, nếu không tình huống của ông chủ chắc sẽ càng tệ hơn hiện giờ, vậy đợi chút đi.
Chờ luật sư An trở về lại cân nhắc tiếp.
- Cô không vội, trước cứ đợi ở đó.
Hứa Thanh Lãng nói cho có lệ.
- Đợi?
Cô bé ngăm đen hơi sửng sốt.
Sau đó nhìn Châu Trạch nằm trên giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận