Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1313: Thời gian không nhiều (2)

Cô ta vừa đi vào.
Trong tiệm sách đã tràn ngập một luồng hơi thở rượu cồn.
Ông chủ Châu ngẩng đầu lên.
Nghiến răng.
Trong tiệm sách ngoại trừ mùi cá vẫn chưa hoàn toàn tan hết ra, vào lúc này lại tăng thêm mùi hôi của rượu cồn nữa, thật sự là hoàn toàn không để cho người ta nán lại mà.
- Bẹp!
Bạch Hồ nhảy tới trên quầy bar.
Hai chân đứng thẳng lên.
Hai cái chân trước huơ huơ.
Giống như là một con Corgi đang bán manh vậy.
- Lần này cô nãi nãi tôi thế nhưng đã giúp anh một chuyện lớn đấy!
Giọng nói của Bạch Hồ vang lên.
- Giúp tôi đi uống rượu sao?
- Phi, cái gì uống rượu chứ, cái thứ có mắt mà không biết mở, kẻ muốn bắt cóc người phụ nữ của anh đấy, còn là hải sản đến từ biển đó.
- Không phải là, là hải yêu tới từ biển, tôi biến thành dáng vẻ của cô nàng họ Lâm đó, để cho bọn chúng bắt đi.
- Ồ, tôi hiểu rồi.
Rốt cuộc ông chủ Châu cũng hiểu được, cuối cùng người phụ nữ của anh, người mà em trai Deadpool nói đã bắt đi là ai rồi.
Thì ra chơi nửa ngày như vậy.
Người bọn họ bắt đi chính là Bạch Hồ?
Châu Trạch duỗi tay bắt lấy cái đuôi của Bạch Hồ, lắc lắc:
- Lần này, cảm ơn cô.
- Cảm cái gì chứ, say cua, đồ ăn ngon.
Bạch Hồ lại nhảy khỏi quầy bar.
Run rẩy lẩy bẩy không ngừng lay động đi tới cái góc ghế sô pha mà dạo này cô ta thích nằm nhất, nhảy lên, bắt đầu ngáy to.
Hồ yêu thật đẹp mặt nha, lúc biến thành người cũng coi là khuynh quốc khuynh thành, kết quả, tiếng ngáy lại lớn như vậy.
Chẳng qua là, quả thật cũng đủ nguy hiểm đấy, nếu như không phải ngày hôm đó vừa đúng lúc anh muốn Bạch Hồ đưa bác sĩ Lâm về, đám người lão Quy kia sẽ thật sự bắt được bác sĩ Lâm rồi.
Thật ra thì, người mà Châu Trạch quan tâm, thực sự không nhiều, cái loại nội dung cốt truyện giống như mấy tiết mục máu chó thường diễn trong phim trên TV, kiểu bắt một người để đe dọa anh như vậy, quả thật rất khó phát sinh.
Để tay lên ngực tự hỏi.
Dường như ngoại trừ Oanh Oanh bị bắt có thể uy hiếp được anh ra.
Nếu những người còn lại bị như vậy mà nói.
Nói chung thì anh vẫn sẽ lựa chọn không chấp nhận thỏa hiệp bất kỳ điều gì.
Cho dù đối phương có giết con tin.
Anh cũng sẽ dứt khoát lựa chọn báo thù cho bọn họ.
Bởi vì Châu Trạch cảm thấy cái loại nội dung cốt truyện bị lợi dụng điểm yếu rồi uy hiếp người khác như vậy, quá ngu ngốc, cũng quá nhàm chán, và không có chút thú vị nào.
Châu Trạch lại uống một hớp nước.
Đúng lúc tiểu Hầu Tử đang đứng ở phía sau quầy bar cầm điện thoại di động chơi Vương Giả Vinh Diệu, quả thật tiểu Hầu Tử rất có năng khiếu ở phương diện chơi trò chơi, Oanh Oanh cũng thường xuyên muốn nó kéo cô ấy.
Ông chủ Châu đưa chân nhẹ nhàng đụng vào tiểu Hầu Tử một cái.
Tiểu Hầu Tử ngẩng đầu lên, nhìn về phía Châu Trạch, mắt lộ ra nghi ngờ.
- Có phải gần đây lão đạo đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Tiểu Hầu Tử nhíu mày một cái.
Do dự một chút.
Lại làm bộ rất kiên định lắc đầu một cái.
Lắc đầu như vậy.
Thật đúng là đủ rối rắm.
- Ông ta nói cho mày biết và muốn mày không được nói ra, đúng không?
Tiểu Hầu Tử gật đầu một cái.
- Vậy mày muốn nhìn thấy ông ta chết sao?
Châu Trạch lại hỏi.
Tiểu Hầu Tử lập tức lắc đầu.
- Vậy thì nói cho tao biết, rốt cuộc là ông ta đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Hầu Tử gãi gãi lông ở trên mặt mình, hít sâu một hơi, sau đó trực tiếp vọt lên cầu thang.
Hiển nhiên, bất luận là nó đã bị lão đạo yêu cầu phải đảm bảo giữ kín bí mật như thế nào.
Nhưng đối với chuyện này.
Muốn tiểu Hầu Tử thực sự không tiết lộ bất kì một chút nào với bất kì ai mà nói.
Thật sự là thật quá khó khăn rồi.
Trong toàn bộ tiệm sách.
Quan hệ của nó và lão đạo là tốt nhất.
Một cách tự nhiên, Châu Trạch cũng đi theo lên.
Tiểu Hầu Tử đẩy mở căn phòng của nó và lão đạo ra.
Chui vào bên dưới giường.
Rất nhanh.
Một cái túi giấy màu trắng được nó lôi ra khỏi đó.
Tiểu Hầu Tử chỉ chỉ vào cái túi này.
- Chít chít chi!
Châu Trạch rất quen thuộc với cái túi giấy này, thông thường, bệnh viện chuẩn bị cho bệnh nhân cho là loại túi này, tương đối chắc chắn.
Châu Trạch nhặt túi lên.
Quả nhiên.
Trên mặt ngoài của túi có bốn chữ “Bệnh viện nhân dân”.
Lấy báo cáo kiểm tra ở bên trong ra.
Ông chủ Châu lướt qua những phần khác.
Trực tiếp tìm được chẩn đoán xác nhận.
Mở ra xem.
Lúc này, ánh mắt đông lại một phen,
- Ung thư bao tử thời kỳ cuối.

Lão đạo đang nhổ cỏ ở trong công viên, những thứ nhổ đi nhất định đều là cỏ dại.
Nhổ được một lát, lão đạo cảm thấy hơi mệt một chút, dứt khoát trực tiếp ngồi ở trong công viên, nhìn người đi đường đi qua đi lại ở bên ngoài công viên, mím môi một cái.
- Đổi sang ăn chay rồi sao?
Giọng nói của Châu Trạch vang lên từ sau lưng của lão đạo.
Lão đạo quay đầu lại, nhìn ông chủ nhà mình cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ chỗ ngồi ở bên cạnh mình.
- Ông chủ, ngồi đi.
Châu Trạch do dự một chút.
Ừm.
Vẫn là không ngồi.
Đúng vậy, dù biết hiện tại lão đạo đang bị bệnh, hơn nữa lại còn là cái loại bệnh nan y mà y học hiện đại không có cách nào chữa khỏi được, nhưng ông chủ Châu vẫn không vì vậy mà nhân nhượng cho ông ta, vẫn lựa chọn bệnh thích sạch sẽ của mình.
Huống chi, anh mới tắm, thay quần áo khác rồi.
Lão đạo lại cho bàn tay vào trong túi áo, lấy ra một phần báo chí được xếp gọn, trải ra ở trên đất.
Lúc này Châu Trạch mới ngồi xuống.
- Suy nghĩ gì vậy?
Ông chủ Châu không phải là người sẽ đi an ủi người khác, rất nhiều ví dụ đều đã xác nhận được điểm này, bản thân ông chủ Châu cũng biết tự lượng sức mình.
Cho nên.
Châu Trạch không muốn cuộc nói chuyện này nghiêng về phương hướng an ủi và cổ vũ này.
Tùy tiện trò chuyện một chút, tùy tiện nói chuyện một chút đi.
Sau khi nhìn thấy phần sổ khám bệnh kia.
Châu Trạch đã cảm thấy trong lòng có chút đè nén.
- Đang suy nghĩ về cuộc đời tôi.
Lão đạo ngẩng đầu lên.
Lúc này mặt trời vừa đúng.
Ông ta nheo mắt.
Dường như rất hưởng thụ loại cảm giác bị chiếu rọi này.
Châu Trạch cũng giống như vậy, anh rất thích phơi nắng.
Hai người đều không nói gì.
Đồng thời ngẩng đầu.
Nhìn trời.
Phơi nắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận