Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 686: Hắc Bạch Vô Thường!

Trong phút giây này.
Đáy mắt Châu Trạch thật sự có một dòng sát ý đang chảy xuôi.
Bạn có thể nói là do lúc trước ở dưới địa ngục bị Doanh Câu mang theo sát khí sinh ra, vẫn còn chưa hoàn toàn bình ổn lại.
Cũng có thể nói là Châu Trạch phản cảm theo bản năng do bị người dưới tay mình dám nói chuyện như vậy với mình, vả lại nói rõ lập trường không phục mình.
Đương nhiên.
Còn có Châu Trạch kiêng kỵ không muốn bị cô bé ngăm đen này mang theo mình cùng chết!
Trong phòng sách.
Thêm với bản thân, có ba cương thi!
Đến hỏi bé trai coi bản thân nó có thích cuộc sống trong huyệt động không?
Không có!
Anh đang sợ.
Anh sợ lỡ như ngày nào đó đang đi trên đường bị một tia sét đánh chết mình!
Bây giờ cô bé ngăm đen ra tay với Cừ Chân Chân, mình lại ra tay cứu cô ấy, nhưng nếu như tiếp tục theo đuổi chuyện này, nếu ngày mai cô bé ngăm đen này lấy máu người đến tế bạn thì bạn có tin không?
Do dự hồi lâu.
Móng tay chậm rãi thu về.
Châu Trạch trầm giọng nói:
- Không có lần sau.
Lập tức đứng lên, đẩy cửa nhỏ ra, đi về hiệu sách.
Thật ra, Châu Trạch rõ ràng, chuyện này cần phải kêu luật sư An đến xử lý, anh ta mới có thể làm tốt hơn mình.
Ngồi trở lại trên ghế sofa.
Châu Trạch chậm rãi nhắm mắt lại.
Oanh Oanh thấy tâm tình ông chủ không được tốt, không giỡn trò to mồm hỏi ai không có mắt dám trêu chọc ông chủ nhà mình tức giận, mà thật tri kỷ đi đến sau lưng ông chủ, nhẹ nhàng giúp ông chủ xoa bóp đầu.
- Ông chủ, đừng tức giận.
- Ừm.
- Tức giận tổn thương thân thể đó, không tức giận nha, người ta làm cho ông chủ a, a a a...
... ... ...
Mà ở trong vườn rau.
Trước đó Tử Thị không dám động đậy.
Giờ chậm rãi bò ra.
Hai chân dưới thân anh ta tự nhiên không thấy nữa, thay vào đó là rễ cây dày đặc, giống như gốc cây cổ thụ.
Anh dựa vào hai tay bò tới bên người cô bé ngăm đen.
Dùng hai tay của mình và dây mây của mình bao trùm lấy cô bé ngăm đen.
- Tránh ra!
Cô bé ngăm đen tức giận trừng mắt nhìn Tử Thị mới vừa dám tiến đến gần.
Tử Thị tỏ vẻ bình tĩnh, thậm chí còn treo nụ cười ngây ngô kiểu chiêu bài, nhưng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy hắn thật sự đang cười.
- Ha ha ha... ...
Lúc này nghe thấy tiếng cười này lại hơi bực bội.
Cô bé ngăm đen nghe, ánh mắt lại nhìn vào ánh mắt của Tử Thị, rồi sau đó tức giận, lập tức tát một cái lên trên mặt Tử Thị.
- Bốp!
Một cái tát này tát cực kỳ rõ ràng tàn nhẫn.
- Ha ha ha... ... ..
Tử Thị vẫn còn tiếp tục cười ngây ngô.
- Anh đồ khốn nạn ăn phân này, anh! Anh! Anh!
- Anh lại dám dựa vào ý đồ của bản thân chống cự lại sợ hãi từ đáy lòng đối với anh ấy!
- Anh lại dám lòng mang oán hận anh ấy?
- Anh đồ khốn nạn này, đồ khốn kiếp, đồ ngốc, bút khùng!
Cô bé ngăm đen chửi loạn một trận.
Càng không ngừng đấm vào ngực Tử Thị.
- Ha ha ha... ... ...
Sau khi phát tiết một trận sau.
Cô bé ngăm đen nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tử Thị.
Cảnh cáo:
- Tôi là nô lệ của anh ấy, anh ấy muốn đánh muốn mắng đều là chuyện đương nhiên, ai bảo trước đó bà đây không đánh lại anh ấy!
- Nhưng còn anh.
- Sao anh dám?
- Thu hết những tâm tư này lại cho bà đây, những tâm tư này sẽ hại chết anh đó, anh có ngốc không vậy?
- Ha ha ha... ... ... ...
- Tuy rằng anh ấy không nhận, nhưng anh thật sự không khác gì con nuôi của anh ấy cả, anh là con, anh ấy là cha.
- Người kia, tôi nhìn rõ ràng, không nói cái khác, đó là vô cùng tốt đối với người của mình.
- Anh nhìn luật sư kia, nhìn những người khác trong tiệm đọc sách kia xem, không phải đều dính chặt lấy anh ấy, dán sát vào anh ấy, dựa vào gì?
- Bởi vì đi theo anh ấy có thể có chỗ tốt!
- Luật sư kia, nữ cương thi bên người anh ấy, thậm chí là con khỉ kia!
- Đây là cơ duyên của anh, đây là tạo hóa của anh, tôi không quan tâm anh nhớ được bao nhiêu chuyện kiếp trước, đều quên hết cho bà đây!
- Cho dù bà đây bị anh ấy bóp chết, chết chìm, anh cũng đừng đau lòng oán hận thay tôi, anh thứ đồ từ nhỏ đã là dưa vẹo táo nứt này, chỉ có liều chết ôm lấy bắp đùi anh ấy, anh mới có hy vọng, mới có thể có đường ra, anh hiểu không?
- Ha ha ha... ... ... ...
Sắc mặt của cô bé ngăm đen hơi thả lỏng.
Có phần không nói được gì.
Chỉ có thể mắng cũng bắt đầu cười theo.
- Ha ha ha... ... ...
- Ha ha.
... ...
Oanh Oanh còn đang xoa bóp cho Châu Trạch.
Tay nghề rất tốt.
Thật ra.
Tay nghề tốt hay không vẫn là thứ yếu.
Rất nhiều khi nếu như kỹ thuật viên đủ xinh đẹp.
Còn cần tay nghề làm chi?
Ông chủ Châu chậm rãi nhắm hai mắt.
Lặng yên hưởng thụ.
Một lát sau.
Oanh Oanh đột nhiên cúi đầu.
Dán môi tới bên tai mình.
Bắt đầu nhẹ nhàng thổi khí nóng.
A, lại thổi!
Nhưng Châu Trạch chợt tỉnh ngủ.
Hỏi:
- Ai dạy cho cô?
- Tôi học đấy, ông chủ, có thích không, nếu thích về sau mỗi ngày người ta đều ấn cho anh.
Thật ra.
Đây là do lão đạo dạy.
Ặc.
Nói chính xác.
Là lão đạo tìm một em gái dạy Oanh Oanh.
Bởi vì Oanh Oanh hỏi lão đạo, loại mát xa nào có thể khiến đàn ông thoải mái.
Cũng may lần này lão đạo thêm tâm nhãn, kêu Oanh Oanh không thể để lộ bí mật, cho nên Oanh Oanh cũng không nói lão đạo ra.
Châu Trạch không hỏi kỹ nữa.
Nhưng mà trong lòng cảm khái nếu như mỗi một người dưới tay mình đều có thể giống như Oanh Oanh thì tốt, thật nhiều thư thái.
Nhưng mà đây cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi.
Có một Oanh Oanh
Mình cũng nên biết đủ.
- Đúng rồi, trong “Nữ bộc tự mình tu dưỡng” có giảng học quản lý không?
- Có chứ, ông chủ!
Oanh Oanh trả lời ngay.
- A, nói như thế nào?
- Không thể ghen tỵ, phải rộng lượng, nên khai chi tán diệp lưu lại cốt nhục vì nhà chồng mình, phải quản lý tốt lục cung...
- Được rồi được rồi, có thể có thể.
Châu Trạch duỗi thắt lưng.
Cũng đúng lúc này.
Thấy có hai người đứng ở ngoài cửa hiệu sách.
Một người mặc áo trắng, một người mặc áo đen.
Vốn từ bên ngoài đi tới nhìn như hai người thật bình thường.
Khi đẩy cửa ra đi vào hiệu sách.
Lại trong nháy mắt mặt trở nên trắng, hốc mắt lõm xuống dưới.
Cùng lúc đó.
Dường như nhiệt độ của hiệu sách cũng vì hai bọn họ đến mà chợt hạ thấp xuống!
Hai người xoay người lại.
Đối mặt với Châu Trạch.
Một người khóe miệng bên trái mỉm cười, một người khóe miệng bên phải mỉm cười.
Cùng hơi cúi đầu.
Nhìn chằm chằm Châu Trạch.
Hắc Bạch.
Vô Thường?
Bạn cần đăng nhập để bình luận