Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1294: 凸 ! (1)

Làm ông chủ của một tiệm sách, cửa tiệm vừa mới sửa sang lại không được bao lâu lại bị sự cố thấm dột trên diện rộng dẫn tới hư hỏng một lần nữa, chuyện này phẫn nộ đến mức nào chứ?
Những chuyện cực kì khiến cho ông chủ Châu dở khóc dở cười là.
Dường như như thế này đã là tất cả.
Không có binh tôm tướng cá đánh tới cửa gì đó.
Cũng không có vong hồn yêu quỷ gầm thét gì đó.
Cũng không có một quy thừa tướng chạy tới trước mặt mình.
Phần mở màn có hiệu quả 100% này, hình như cũng đồng thời là phần diễn kết màn.
Cho nên.
Đây chính là đang cố ý đến ghê tởm anh?
Nếu như trước đó bạn làm ra như vậy, sau đó sẽ xuất hiện, mọi người binh chống binh tướng chống tướng mà đánh một trận, đó cũng coi như thống khoái đi, nhưng lúc này, đây gọi là chuyện gì xảy ra chứ?
...
- Thật ra thì, không phải là đặc biệt đến để ghê tởm chúng ta, đây cũng là một cách kích động trận pháp, mang theo chút cảm giác như ôm bom tự sát.
Hứa Thanh Lãng mang khẩu trang đứng ở trước mặt Châu Trạch.
Duy trì khoảng cách ước chừng 2m với Châu Trạch.
Trong mắt.
Có chút hả hê không hề che giấu.
Cậu ta vừa mới giết cá, trên người cũng không có loại mùi vị đậm đà như ông chủ Châu lúc này.
- Ông chủ, anh thật là lợi hại, anh đã sớm đoán được người này có vấn đề cho nên mới bảo tôi không nói hai lời cứ xông lên đập cho anh ta một quyền đúng không?
Oanh Oanh mặt đầy sùng bái nhìn Châu Trạch, đồng thời đi chuẩn bị quần áo mới cho Châu Trạch.
- Ha ha.
Ông chủ Châu cười một tiếng, lúc này, ngay cả tâm trạng hưởng thụ lời nịnh nọt mà anh cũng không có.
- Vàng cát giấu trong bụng cá, thật ra thì, đây không phải là đưa tiền tới, vàng cát này vốn là một phần nguyên liệu để khởi động trận pháp, những thẻ tre kia, có chút giống như những hình ảnh ban đầu khi trong khi trình chiếu Power Point, mà đinh cương thi, có lẽ chính là thủ đoạn công kích cố ý chuẩn bị để nhằm vào cương thi trong phòng sau khi khởi động trận pháp.
- Từ phương diện thiết kế mà nói, quả thật không tệ, chẳng qua là…
Hứa Thanh Lãng nhìn Oanh Oanh một cái.
Nói:
- Giống như những lời Oanh Oanh vừa mới nói vậy, người vừa mới tới cửa, trực tiếp nói là muốn tìm anh, hẳn là muốn đợi tới lúc anh qua đây, lúc nhìn thấy anh mới tự nổ chính mình, ai biết được anh trực tiếp bảo Oanh Oanh đấm nổ anh ta.
- Nguyên bản là một trận pháp với uy lực có thể được gọi là hỏa tiễn, bị trực tiếp suy yếu thành pháo hoa.
- Xin anh đừng nên khinh thường pháo hoa.
Châu Trạch nhắc nhở.
- Ừm, được thôi.
- Ngoài ra, anh làm gì đó sớm một chút đi, bây giờ phân tích rõ ràng mạch lạc thì có ích lợi gì?
- Tôi đây là Gia Cát Lượng hết chuyện*. - Hứa Thanh Lãng lui về phía sau mấy bước, nói:
- Anh có muốn đi tắm không?
(*Gia Cát Lượng hậu kỳ, Gia Cát Lượng nổi tiếng về tài dự đoán tình thế, nhưng ở đây là “hậu kỳ” có nghĩa là sau khi mọi chuyện đã diễn ra, nên cụm này có nghĩa trêu chọc, nhìn rõ ràng sau khi mọi chuyện đã xảy ra)
- Oanh Oanh, đến tiệm net ở đối diện dọn ra một căn phòng, tối nay tôi ở đối diện, ngoài ra, nghĩ biện pháp quét dọn nơi này sạch sẽ đi, chỗ này của tôi là tiệm sách, bây giờ thực sự là mùi còn nặng hơn so với thị trường hàng tươi sống nữa đấy.
- Vâng, ông chủ.
Ông chủ Châu thay quần áo khác, đi ra khỏi tiệm sách, anh dự định tắm trong tiệm net ở đối diện, nếu không, sau khi tắm ở trong tiệm sách, sau khi tắm xong đi ra ngoài còn phải dính cái mùi này nữa.
Hứa Thanh Lãng cũng đi theo, cùng nhau đi ra ngoài.
- Bên chỗ Deadpool như thế nào rồi?
- Tạm ổn, tôi xử lý cho anh ấy rồi, chỉ là có chút thống khổ thôi, bây giờ còn đang dưỡng lại. Vấn đề lớn thì không có, vấn đề nhỏ có thể từ từ giải quyết được.
- Một phần cơ thể của anh ấy hóa thành cây dây leo vẫn luôn bảo vệ tiệm sách chúng ta, lần này tiệm sách bị nguyền rủa, anh ấy đứng mũi chịu sào rồi, coi như là dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng mà chịu thiệt thòi.
- Đúng rồi, cô gái da đen ra ngoài mua thuốc rồi.
- Mua thuốc?
- Thuốc trừ sâu.
- Được rồi.
- Không nghĩ ra là ai gây ra chuyện này sao? Đây là có thù oán với anh đấy? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Tôi không biết, tôi luôn luôn…
- Lấy việc giúp người làm niềm vui.
- Không sai, anh cũng đã học được cách trả bài rồi.
- Ha ha.
- Tôi đi tắm trước rồi, chờ tôi tắm xong.
Ông chủ Châu làm một động tác vươn vai, sau đó lại đánh hơi được mùi tanh ở trên người mình.
- Tôi không quan tâm là ai làm, nhưng tên đó chết chắc rồi.
Hứa Thanh Lãng nhún vai một cái, đợi nhìn thấy Châu Trạch băng qua đường xong, Hứa Thanh Lãng tháo khẩu trang xuống, châm điếu thuốc.
- Không giống như dáng vẻ muốn cố ý dồn anh vào chỗ chết, càng giống như là… chỉ đùa một chút?
- Nhưng trò đùa lần này, đùa không vui lắm nha, lần này hẳn là lão Châu thực sự bị chọc cho phát bực rồi.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu một cái.
Thành thật mà nói.
Hiện tại cậu ta cũng có chút nhớ luật sư An rồi.
Phỏng chừng trong lòng lão Châu cũng giống như vậy đi.
Gần đây phát sinh không ít chuyện, nếu như An Bất Khởi có ở đây, cũng có thể giao cho anh ta xử lý.
Đương nhiên, lúc này lão An không có ở đây, chỉ có thể dựa vào đám người nhà mình thôi.
Trận pháp này, có chút thú vị, chỉ là không biết được rốt cuộc là ai đã tạo ra nó mà thôi.
Ném đầu thuốc lá xuống đất.
Đế giày giẫm lên trên.
Hứa Thanh Lãng hít sâu một hơi.
Lần nữa đẩy mở cửa tiệm sách.
- Được rồi, tổng dọn dẹp thôi!
...
Sau khi tắm sữa tắm bảy lần, Châu Trạch mới bước ra khỏi nhà tắm, Oanh Oanh đã đặt quần áo chuẩn bị cho anh thay ở nơi này, quần áo mà anh đã thay ra trước đó đã được Oanh Oanh lấy đi giặt sạch.
Chẳng muốn đi sấy tóc, mặc quần áo vào sau đó Châu Trạch đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ rút ra một điếu thuốc.
- Ông chủ, ông chủ?
Lúc này.
Lão đạo đi từ cửa vào, sau khi nhìn thấy Châu Trạch lập tức chạy tới.
- Mẹ nó chứ, ông chủ, tôi đây vừa trở về thì đã phát hiện trong tiệm của chúng ta bị vũ khí sinh học tập kích?
Châu Trạch đau cả đầu, lúc này anh cũng không muốn hồi tưởng lại tình cảnh trước đó nữa, nếu không lại không nhịn được phải đi tắm lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận