Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1214: Thiên gia thôn (1)

Lúc đến chỗ của Châu Trạch.
Ông chủ Châu lặng lẽ cầm lên bài, xem bài.
Át cơ, át rô, át bích…* (báo tử, là loại cao nhất, gồm 3 quân giống nhau, AAA cao nhất, thấp nhất là 222)
Tê…
Ông chủ Châu lặng lẽ lên tiền.
Những người khác cũng lần lượt xem bài, ba người bỏ, một người còn lại theo Châu Trạch lên mấy lần tiền, sau khi mở bài, không chút nghi ngờ, đương nhiên là ông chủ Châu thắng đậm.
Ván thứ hai.
Châu Trạch phát bài.
Bốn người còn lại đều giấu thẳng một đường.
Lúc đến chỗ của Châu Trạch, không giấu mà tiếp tục xem bài, AAA!
Châu Trạch lặng lẽ bưng lên cà phê, uống một hớp.
Ván thứ hai, lại là thắng đậm.
Ván thứ ba: AAA.
Ván thứ tư:KKK.
Lúc đánh ván thứ tư.
Ông chủ Châu cảm giác bài của mình có hơi nhỏ một chút, có chút không an toàn, cho nên anh mở bài trước, đối phương là Kim Hoa*, vẫn là anh thắng.
(*3 lá không liên tiếp nhưng cùng loại, bé hơn Báo tử và đồng hoa thuận (3 lá liên tiếp cùng loại), như 3 – 5 – 9 bích)
Sau đó là ván thứ năm, ván thứ sáu, ván thứ bảy…
Vẫn luôn thắng, thắng thẳng một đường.
Oanh Oanh ở bên cạnh sắp xếp lại chồng tiền âm phủ giúp Châu Trạch.
Một đống tiền chồng chất ở nơi đó, thật đúng là nhìn thấy mà giật mình.
Chơi liên tục mười lăm ván.
Lúc thấy bọn họ định tiếp tục.
Châu Trạch suy nghĩ một chút, úp bài trên bàn, một hơi uống cạn sạch cà phê ở trong ly, duỗi người, nói:
- Đủ rồi.
Bốn cái người tuổi trẻ đồng thời sững sốt.
Châu Trạch tiếp tục nói:
- Có chuyện gì, nói đi.
Lúc này bốn người trẻ tuổi mới đứng dậy, quỳ xuống với phía Châu Trạch.
- Van cầu ngài cứu giúp người thân của chúng tôi, van cầu ngài cứu giúp thân nhân của chúng tôi.
Có câu thường nói vô công bất thụ lộc.
Nhưng ông chủ Châu đã thu nhiều tiền như vậy.
Nếu như còn ngây thơ cho là hôm nay vận may của mình bộc phát thì thật sự là chỉ số thông minh có vấn đề rồi.
Thật ra thì lúc giữa chừng.
Ông chủ Châu vẫn còn đang yên tâm thoải mái lấy tiền đấy, chờ sau khi anh cảm thấy tương đối đủ rồi, lúc này mới lên tiếng hỏi chuyện.
- Nói cụ thể một chút đi.
Châu Trạch đổi một tư thế ngồi khác, đồng thời tỏ ý Oanh Oanh thu lấy và đi cất phần tiền âm phủ kia đi.
Nhiều tiền âm phủ như vậy, lấy ra một ít đi đốt, cũng đủ giải quyết vấn đề thiếu hụt tiền vốn hiện nay của tiệm sách rồi, nhất là còn phải mở rộng vườn rau canh, làm ruộng ở một chỗ như nơi này, thật sự là rất tốn kém đấy.
- Đại nhân, bốn người chúng tôi đều đến từ một cái thôn, chúng tôi là người Hoài An.
- Thôn chúng tôi xuất hiện một vài chuyện, hoàn toàn bị phong tỏa ngăn cản rồi, bốn người chúng tôi chạy ra ngoài, vốn là muốn tìm viện binh, cuối cùng, không biết thế nào, lại chạy tới chỗ này của ngài.
Ồ, thật là nội dung cốt truyện kiểu kinh điển.
Ông chủ Châu lắc đầu một cái, nói:
- Tôi thử giúp các người liên lạc với quỷ sai của Hoài An?
Rất nhiều lúc, lúc chủ động đưa tiền cho người khác, cũng chỉ cần một câu chào hỏi mà thôi.
Chẳng qua là.
Cầm nhiều tiền của người ta như vậy, nếu là cứ tùy tùy tiện tiện mà đuổi đi như vậy, trong lòng ông chủ Châu thật sự rất áy náy.
Đương nhiên rồi, Châu Trạch cũng không phải là tân binh mới vào nghề gì đó, người ta nói cái gì tin cái đó, bốn vị này, thế nhưng đều là quỷ, quỷ có một thương hiệu rất nổi tiếng, chính là quỷ thoại liên thiên. (thành ngữ, có nghĩa là bịa đặt lung tung)
Cộng thêm phong cách đưa tiền trước rồi mới yêu cầu người khác làm việc của bọn họ, thật sự là cũng quá thông thạo rồi, trong chuyện này, luôn làm cho người ta có một loại cảm giác cổ quái.
Lúc này, tên nhóc mười lăm mười sáu tuổi kia, tên nhóc thua nhiều tiền nhất đồng thời cũng là kẻ lấy ra nhiều tiền nhất, ngẩng đầu lên, nhìn Châu Trạch, nói:
- Đại nhân, chuyện này, là tôi sắp xếp, tôi đã sớm chết được mười năm rồi, cho nên có biết được một ít quy tắc giữa quỷ sai với quỷ sai.
Chết… mười năm rồi hả?
Châu Trạch nghe vậy, rướn người về phía trước thăm dò, đến gần một chút, sau khi quan sát kỹ lưỡng, ông chủ Châu bất ngờ phát hiện, thằng nhóc đã chết được mười năm này, trên người cậu ta lại không có một chút oán hận nào.
Mười năm, ngày hết hạn sử dụng cũng sớm đã qua rồi, nếu còn tiếp tục ở lại dương gian, hoặc là đã sớm biến thành lệ quỷ rồi, hoặc chính là một thứ gì đó có chấp niệm cực kì sâu nặng, nhưng ở trên người thằng nhóc này, lại không có chút nào của thứ đó.
Cậu ta rất sạch sẽ.
Nhưng nếu đã sạch sẽ như vậy.
Tại sao mười năm vẫn không đi đầu thai?
Đó chính là do, cái thôn kia, có vấn đề!
- Thôn của các ngươi, tên là gì?
- Thiên gia thôn.
Thiên gia thôn?
Oanh Oanh lập tức hiểu ý, không cần phân phó, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm kiếm, nhưng kết quả tìm được trong mục thôn ấp hành chính, hình như bên chỗ Thiểm Tây, Hải Khẩu, Chiết Giang đều có, nhưng lại không tìm thấy được cái thôn này ở Hoài An.
Lúc này.
Điện thoại di động của Châu Trạch reo.
Ông chủ Châu còn tưởng là Hứa Thanh Lãng đã hỏi được tin tức muốn báo cáo với anh, ai biết được cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, lại là một dãy số xa lạ.
- A lô.
Châu Trạch gật đầu một cái với bốn người trẻ tuổi còn đang quỳ ở đối diện, nghe điện thoại trước.
- Ông chủ, là tôi đây!
- Anh là ai?
- … - Đầu bên kia điện thoại.
- Ông chủ, là tôi đây mà, lão An đây!
- À, lão An à, chỗ anh ở vẫn còn ổn chứ?
- Cũng còn khá, trốn ra được, bây giờ đã không còn ở bên chỗ Giang Tô nữa.
Bên đầu điện thoại kia, tiếng người huyên náo, trong lúc mơ hồ nghe được một tiếng:
- Hạt dưa đậu phộng nước suối mì ăn liền đây.
- Chân nhường đường một chút, chân nhường đường một chút…
Luật sư An ở trên tàu lửa, hơn nữa còn là cái loại tàu lửa vỏ xanh lục đấy*.
(*tàu lửa kiểu cũ từ trước năm 1990, sắp bị loại bỏ do tốc độ kém, không có máy lạnh, nhưng vì thế mà giá cả cực kì rẻ)
- An toàn là được rồi, tôi vẫn luôn bận lòng về anh.
- Ông chủ, Phùng Tứ đã bắt được liên lạc với tôi rồi, ý của anh ta là, để cho tôi ở bên ngoài tránh xa ánh đèn sân khấu một thời gian, qua một tháng nữa, là có thể trở về được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận