Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 394: Thuận lợi như kịch bản

Luật sư An ngừng xe ở ngay giao lộ trên đường cái, chính anh ta thì ngồi trên cốp sau, trong tay còn có một điếu thuốc. Vào giờ này, ngoại trừ thỉnh thoảng trên đường có một chiếc xe thoáng qua, cơ bản là rất yên tĩnh.
Đừng nói vong hồn của lão Trương, ngay cả một con mèo hoang luật sư An cũng không thấy được.
Gạt bỏ tàn thuốc, luật sư An lại cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Châu Trạch. Lúc trước anh ta đã gọi rất nhiều lần, thế nhưng đều nhận được thông báo điện thoại không nằm trong phạm vi phủ sóng.
Lần này, rốt cục điện thoại cũng được kết nối. Cách đó không xa truyền đến tiếng chuông điện thoại di động.
Luật sư An ngẩng đầu nhìn sang, vừa nhìn đã thấy Châu Trạch. Không đợi anh ta oán giận vì sao Châu Trạch lại chậm như vậy, anh ta đã nhìn thấy người phụ nữ sau lưng Châu Trạch. Lúc này, sắc mặt anh ta trầm xuống.
Châu Trạch và người phụ nữ kia đi tới, Châu Trạch còn chưa nói chuyện, người phụ nữ kia đã nói trước:
- Muốn làm thì nhanh nhẹn chút, chớ trì hoãn thời gian.
Luật sư An hơi nghi hoặc mà nhìn về phía Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu, ra hiệu cho anh ta rằng hiện tại không tiện giải thích chuyện này.
Luật sư An lại nhìn lướt qua người phụ nữ kia, sau đó nhảy xuống khỏi cốp sau, mở cốp, bên trong có thi thể một người đàn ông trung niên.
- Phù văn Cản Thi môn.
Người phụ nữ nhìn nhìn thi thể, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Thi thể mới không dễ bảo quan, dù có dùng phương pháp đóng băng cũng không phải biện pháp tốt nhất. Nói trắng ra, trên mặt bản chất, Cản Thi nhất mạch cũng giống với đám người vận chuyển hoa hỏa hải sản lậu.
Nếu khi bọn họ chở tới, hải sản thì biến chất, hoa quả thì dập nát, còn bán cho ai được nữa?
Cho nên, Cản Thi nhất mạch có phương pháp bảo tồn thi thể của riêng mình.
Về phần cao minh hơn, lại lấy bí pháp bảo đảm thi thể có thể giữ vững trạng thái có thể hành động bất kỳ lúc nào.
Nói đơn giản hơn, cũng chính là nằm trong trạng thái có thể thừa nhận quỷ nhập vào người bất kỳ lúc nào. Luật sư An làm nghề này có thâm niên rồi, đương nhiên cũng có cách thức và con đường riêng của mình.
Châu Trạch lấy linh hồn của lão Trương ra.
Người phụ nữ sau lưng liếm môi, dường như rất thèm thuồng, cho dù cô ta đã ăn ba vong hồn nhưng vẫn chưa no.
Kế tiếp.
Châu Trạch dùng móng tay của mình khống chế linh hồn lão Trương, khiến nó tiến vào trong thi thể kia.
Linh hồn lão Trương biểu hiện ra phản ứng bài xích rõ ràng, căn bản không thể hòa vào, mà lúc này, cách thời gian lão Trương tử vong, linh hồn lìa khỏi xác đã rất lâu, lại giày vò một trận như vậy, hoặc là Châu Trạch tống linh hồn anh ta xuống địa ngục, hoặc anh ta sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán.
Châu Trạch nảy sinh suy nghĩ ác động, trực tiếp ngang ngược đè linh hồn anh ta vào. Chỉ có điều mặc dù linh hồn anh ta đã tiến vào, nhưng nó vẫn tán loạn trong thi thể. Sau khi thoát khỏi sự áp chế của Châu Trạch, bất kỳ lúc nào anh ta cũng có thể chạy thoát ra ngoài.
- Móng tay này của anh thật thú vị.
Người phụ nữ nhìn móng tay Châu Trạch, lộ ra vẻ đăm chiêu.
Châu Trạch không để ý tới người phụ nữ, chỉ nhìn về phía luật sư An, hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Dung nhập không thành công, việc mượn xác hoàn hồn không thành, làm sao bây giờ?
Luật sư An sửng sốt.
Tôi biết rõ nên làm thế nào à?
Trong chuyện xưa, không phải đã nói anh ta sẽ tự mình bay qua đây, nhập vào thân thể này, mượn xác hoàn hồn rồi sống lại sao?
Hiện tại anh cầm lấy vong hồn của anh ta tới đây, hoàn toàn không giống với tiết tấu kịch bản.
Đồng thời, trước đây luật sư An chỉ nhận đám ác quỷ đã bị dằn vặt, bị tôi luyện trong địa ngục, cường độ linh hồn và phẩm chất linh hồn của bọn họ vốn không phải đám vong hồn mới vừa chết đi này có thể so sánh.
Nếu như mỗi vong hồn bình thường đều có thể mượn xác hoàn hồn để hoàn dương, không phải thế giới này đã sớm loạn lên rồi sao?
- Thật dong dài.
Người phụ nữ đưa tay.
Ấn một cái ngay ngực thi thể.
Trong nháy mắt, một ấn ký màu đỏ tươi rơi xuống, đập vào nơi ngực.
Linh hồn vốn còn đang tán loạn chung quanh rốt cục cũng yên ổn lại, như đã ngủ say.
- Chứng nhận quỷ sai đâu?
Người phụ nữ hỏi.
- Ừm? - Châu Trạch sửng sốt một chút.
- Cường độ linh hồn anh ta quá yếu, cần phải có chứng nhận quỷ sai áp chế mới được. Đừng nói với tôi rằng hai người vốn định nhập cư trái phép cho anh ta, dùng cả chiêu di hoa tiếp mộc, nhưng kết quả ngay cả chứng nhận quỷ sai cũng không chuẩn bị! Nếu thật vậy, tôi cũng không có biện pháp.
- Có, có.
Luật sư An lấy ra một tờ giấy chứng nhận quỷ sai, đây là tờ giấy Châu Trạch đưa cho anh ta lúc ban ngày.
Ngay sau đó.
Luật sư An dùng ngón trỏ của mình điểm lên mi tâm thi thể, lấy ra một giọt máu đen. Đây là hồn huyết, không phải thi huyết, chỉ có điều thoạt nhìn giọt máu này rời rạc kinh khủng, điều đó cũng có nghĩa hiện tại linh hồn bên trong đang suy yêu vô cùng.
Sau khi nhỏ máu tươi lên chứng nhận quỷ sai, luật sư An lại đưa chứng nhận quỷ sai vào trong tay thi thể. Sau khi lui về phía sau vài bước, luật sư An mới quay qua gật đầu với Châu Trạch.
- Nếu như phong ấn của cô ta có tác dụng, chờ thêm một thời gian ngắn nữa, tự anh ta có thể tỉnh lại.
- Tốt rồi, anh lái xe trở về đi, đưa cả anh ta về đi. Trên tầng hai của phòng đọc sách không nhiều phòng lắm, lần này anh với anh ta ở cùng một phòng, cũng dễ dàng phụ trách chăm sóc cho anh ta. - Châu Trạch nói.
- ... ... - Luật sư An.
- Có thể đi chưa? - Người phụ nữ hỏi.
- Các người muốn đi đâu? - Luật sư An hỏi.
- Đi làm một chuyện với cô ta, cô ta là tới từ cầu Nại Hà.
- Không cần giới thiệu, tôi biết vị trước mắt này. - Người phụ nữ nhìn luật sư An: - Trước đây, cầu Nại Hà chúng tôi đã từng có giao thương nghiệp vụ với anh ta, tôi nói đúng không?
Luật sư An im lặng, thân phận của anh ta hơi xấu hổ, thật không thích hợp để thấy các quan, cho dù trước đây quan ấy là khách hàng của anh ta.
Anh ta cũng biết, trong mắt đám khách hàng dưới đất, thật ra An Bất Khởi chỉ là một người sống tạm bợ ở dương gian, còn là mặt hàng không thể công khai…
- Vậy chính anh cẩn thận một chút. - Luật sư An nhắc nhở Châu Trạch một tiếng, sau đó tự vào xe, chạy đi.
Sau khi lái xe được một đoạn, luật sư An còn cố ý nhìn hình ảnh Châu Trạch và người phụ nữ kia đứng chung một chỗ thông qua kính chiếu hậu.
- Có thể đi chưa?
Người phụ nữ tiếp tục hỏi.
Châu Trạch gật đầu, lấy điện thoại di động ra, gọi một chiếc xe tốc hành.
Tuy rằng đã trễ thế này, nhưng ngay sau khi phát bao lì xì vẫn có người nhận đơn hàng. Hơn mười phút về sau, một chiếc xe màu đen ngừng ngay vị trí giao lộ.
Châu Trạch và người phụ nữ cùng đi tới.
- Gì? Đi tới ngục giam Thông Thành? Đầu óc các người có bị bệnh không? Nửa đêm nửa hôm tới chỗ kia làm gì? Không nên không nên, đơn này tôi không nhận, các người lui đơn đi. Qua đó rồi tôi biết đón ai trở về đây?
Dường như hiện tại tài xế mới chú ý tới vị trí mục đích, sau khi kinh ngạc lập tức chuẩn bị từ bỏ đơn hàng này.
Vậy mà.
Tay của người phụ nữ kia đã trực tiếp đặt lên trên mặt tài xế.
Tài xế sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, anh ta mềm nhũn, bất tỉnh.
Người phụ nữ mở cửa xe ra, kéo tài xế ra ngoài. Tài xế nằm bên lề đường còn trưng ra vẻ mặt hưởng thụ, dường như anh ta đang mơ thấy mộng đẹp gì đó, cực kỳ say sưa.
- Anh biết lái xe không? - Người phụ nữ nhìn về phía Châu Trạch: - Biết lái xe thì anh lái đi.
Nói xong, người phụ nữ lại ngồi vào vị trí kế bên tài xế.
Châu Trạch cũng đi lên, ngồi vào ghế lái.
Dọc theo đường đi, hai người ngồi im trên xe, rất lâu cũng không nói với nhau câu nào, có vẻ rất yên tĩnh.
Cuối cùng, là người phụ nữ mở miệng trước, hỏi: - Anh thực sự không sợ tôi chút nào sao?
- Sợ, rất sợ.
Người phụ nữ cau mày: - Nếu tôi trở về báo cáo lại những chuyện anh đã làm, hoặc đâm chọt với phía trên, anh sẽ gặp phiền toái rất lớn. Anh đã chạm vào kiêng kỵ, phá hủy trật tự âm ty chế định.
- Ừm, cho nên tôi rất sợ hãi.
- Thế nhưng anh có thể yên tâm, nước trong quá ắt không có cá, thật ra, âm ty cũng không quá để ý tới đám quỷ sai cấp thấp nhất như mấy người. Mấy người vốn chỉ là vật tiêu hao mà thôi. Nếu có người vì tích điểm mà bán mạng, đúng là chuyện không còn gì tốt hơn.
- Đúng vậy, cho nên tôi rất sợ.
- Anh ta thực sự ở nơi này? Ở ngay trong ngục giam?
- Tôi và cô đã có giao ước, cô giúp bạn của tôi mượn xác hoàn hồn, tôi giúp cô tìm được chiếc bút mà cô muốn, tôi sẽ không nuốt lời.
- Hy vọng anh sẽ không nuốt lời, chỉ có điều, coi như vận khí quá tốt, tốt hệt như kịch bản mà chuyện xưa đã sắp xếp.
- Tôi còn tưởng rằng lần này tôi đi lên, phải hao tổn thời gian rất dài mới có thể tìm ra anh ta, kết quả vậy mà tôi lại trực tiếp đụng phải anh, hơn nữa anh còn biết sự hiện hữu của anh ta.
- Đúng là.
- Hơi thuận lợi quá mức.
- Thuận lợi không tốt sao? - Châu Trạch nhìn nhìn người phụ nữ, đồng thời châm một điếu thuốc.
- Thuận lợi đương nhiên tốt, nếu đó là thuận lợi thật sự.
Nói xong câu đó, người phụ nữ không nói thêm gì nữa, bên trong xe lại lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị.
Ngược lại, thỉnh thoảng người phụ nữ lại liếc nhìn Châu Trạch.
Nói chính xác hơn.
Cô ta đang nhìn ngón tay Châu Trạch.
Rất nhiều quỷ sai, thậm chí một số quỷ vật dưới đất đều có được năng lực đặc thù của riêng mình, nhưng đám móng tay này lại khiến người phụ nữ cảm thấy không tầm thường.
Rốt cục xe cũng lái đến bên ngoài ngục giam, Châu Trạch ngừng xe.
- Dựa theo quy củ, phải có hẹn trước vào ban ngày mới có thể đi vào thăm tù. - Châu Trạch nhắc nhở.
- Tôi là người cõi âm, không cần phải tuân thủ quy củ của dương gian.
Người phụ nữ đẩy cửa xe ra, xuống xe, trực tiếp đi về phía trước, tiến vào trong bóng tối.
Cô ta đi rất hào hiệp, cũng rất dứt khoát, thậm chí còn có chút mềm mại, chỉ thiếu điều chưa nhún nhảy.
Có thể hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ nhanh nhất, một lần nữa đi xuống báo cáo kết quả công tác, đúng là một việc rất đáng để vui mừng.
Tuy nói cầu Nại Hà không có chứng nhận quỷ sai, nhưng trên bản chất, thật ra mọi người vẫn giống nhau, đều cần làm việc để thể hiện giá trị của mình đồng thời được phía trên tán thành.
Châu Trạch thò bàn tay ra ngoài cửa sổ.
Phủi phủi tàn thuốc.
Chuyện đêm nay.
Khiến anh cảm thấy hơi thuận lợi quá đáng.
Con Quỷ Chim Cắt kia xuất hiện.
Người phụ nữ này xuất hiện.
Cuối cùng linh hồn lão Trương cũng được đưa vào một thân thể thành công.
Người phụ nữ này nói cô ta muốn tìm một cây viết.
Châu Trạch nói anh biết.
Người phụ nữ ấy lập tức lấy việc giúp bạn bè Châu Trạch mượn xác hoàn hồn để trao đổi, muốn Châu Trạch dẫn cô ấy đi tìm chiếc bút đó.
Thực sự là.
Thuận lợi tới quá đáng.
Cùng với.
Vừa khớp tới quá đáng.
Lúc này.
Bóng dáng người phụ nữ đã biến mất không thấy.
Châu Trạch phun ra một vòng khói.
Đã kéo tấm màn chắn sáng xuống, mở cái gương bên trong ra.
Trong gương.
Cũng là Châu Trạch.
- Cô ta đi rồi có thể trở về không?
Châu Trạch hỏi.
Châu Trạch trong gương vẫn không nhúc nhích, không có phản ứng đặc thù gì.
Châu Trạch cười cười.
Một tay tiếp tục khoác lên trên cửa sổ xe.
Gạt tàn thuốc xuống mặt đất.
Ngáp một cái.
- Nếu như cô ta có thể đi ra, tôi cũng không thể khiến cô ta xuống lại lần nữa, có phải không?
- Cô ta là người cõi âm, không cần tuân thủ quy củ của dương gian.
- Như vậy nếu tôi ở dương gian, hẳn cũng không cần tuân thủ quy củ của cõi âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận