Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1791: Tiên Vương! (4)

Lúc trước, khi Đời cuối cùng ở trên đỉnh Thái Sơn đã từng cảm thán, may mà Đại Trường Thu đã cách ly khỏi Tiên vương từ sớm, nếu không, nếu cứ tiếp tục chịu đựng khí tức của Tiên vương và dính líu thân phận, thì trong dánh sách của thanh Hiên Viên kiếm kia, chắc chắn cũng có một phần của bọn họ.\
Phải biết, Hoàng Đế bố trí Hiên Viên kiếm, là để lập ra quy tắc cho thiên hạ, thứ nhằm vào, không phải là đám tiên kia sao?
So với những “tiên” đã có từ lâu kia, đám Tiên vương kia, thế nhưng chính là tiên nhân phiên bản hàng thật giá thật nha!
Vào lúc này, cửa phòng bị đẩy mở, người tiến vào, là tiểu Cửu, không đúng, bây giờ nên gọi là tiểu Bát rồi.
- Anh trai.
Tiểu Bát nhút nhát gọi một tiếng.
Đại Trường Thu hơi lộ ra vẻ mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn tiểu Bát, nói:
- Sao vậy?
- Anh trai, xảy ra chuyện.
Lúc này Đại Trường Thu đứng dậy, bóng dáng chợt lóe lên, trực tiếp xuất hiện ở bên ngoài đại điện.
Ở trên quảng trường ở trung tâm chính điện, năm tên thường thị ngồi quây quần với nhau, ở bên đó, còn có một tiểu Thất đứng ở bên cạnh.
- Càn rỡ!
Đại Trường Thu thấy vậy, phát ra một tiếng gầm thét.
Dĩ nhiên gã ta biết năm người em trai này đàn dự định làm chuyện gì, nhưng gã ta thực sự không ngờ tới, ngày hôm qua, lão Nhị vừa mới chủ động hy sinh vì để bảo toàn cho mấy anh em nhà mình, vậy mà đám em trai này cũng không biết quý trọng!
Mà lúc này, lão Nhị hiện tại – người vốn là lão Tam – lại nhìn về phía Đại Trường Thu, cung kính nói:
- Đại ca, Tiên vương đã cảm ứng được, kẻ thù năm đó, đại kiếp của anh ta đã tới.
- Chuyện đó thì có liên quan gì với chúng ta chứ?
Đại Trường Thu nghe vậy, lúc này lửa giận bốc lên.
- Tiên vương là Tiên vương, chúng ta là chúng ta, Tiên vương hôm nay, chẳng qua chỉ là một linh hồn lang thang cách biệt với tam giới, so với những vong hồn tầm thường có thể vào vòng luân hồi ở bên trong âm ti địa ngục còn không bằng!
- Ông ta hiện tại thì sao, kẻ thù của ông ta thì thế nào, liên quan gì tới chúng ta chứ?
- Anh em một nhà chúng ta, hiện tại đã ngồi ở trên ngôi cao của âm ti, thoải mái qua ngày, có gì không thỏa mãn nữa chứ?
- Đại ca, không thể nào luôn bị người ta đè đầu như vậy, cũng không phải là không có cách, năm xưa, lần đầu tiên tới địa ngục, chúng ta hao tổn mất một anh em, dạo trước khi vị Phủ Quân đời cuối cùng kia quay trở về Thái Sơn, Nhị ca cũng chủ động hiến thân.
- Chuyện này, cứ một người tới, thì chúng ta phải chặt mất một người, chúng ta chỉ có mười ngón tay, thật sự là không đủ mấy lần chặt nữa.
- Hiện tại Tiên vương như thế nào, trong lòng chúng ta đều biết rõ, nhưng kế hoạch trước mắt, chỉ có thể nhân cơ hội này, dẫn tay của Tiên vương trở về một lần nữa, chúng ta mới có vốn liếng vững chắc, không cần lúc gặp kẻ địch mạnh chỉ có thể tự hủy tay chân của mình!
- Cậu như vậy là, đang trách tôi?
- Em trai không dám, nỗi khổ trong lòng đại ca, chúng em đều biết cả, đời này, có đại ca che chở, là chuyện may mắn của chúng em.
- Ha ha, vậy các người có biết Tiên vương trở về, người kế tiếp Hiên Viên kiếm tìm có lẽ chính là các người, Tiên vương năm đó, trước tiên bị Hoàng Đế chém, lại bị Doanh câu phá.
- Ông ta đâu ra cái gì mà…
- Hoàng Đế đã chết, tối nay hằn là Doanh câu phải chết, một thanh kiếm mà thôi, sao lại không buông tay đánh một trận chứ?
- Chúng em trai nguyện coi đây là cơ hội, để cho đại ca và tiểu Thất tiểu Bát thực sự đứng vững ở trên đỉnh âm dương!
Đại Trường Thu thở dài, gã ta biết rõ, năm người này, nhất định muốn làm như vậy.
Ngay sau đó.
Đại Trường Thu cũng không khuyên nhủ nữa.
Mà nói thẳng:
- Lui ra ngoài một cái, để cho tôi tới. Tiểu Lục, cậu lui ra.
Thường thị bị gọi thành tiểu Lục thì cười lên một tiếng.
- Đại ca còn phải tiếp tục ở lại che chở tiểu Thất tiểu Bát, sao có thể cứ đi thẳng như vậy được?
Nói xong.
Không đợi Đại Trường Thu có thêm chút thời gian nào để phản ứng.
Năm thường thị đang ngồi vòng tròn ở nơi này, trên người bọn họ đồng thời toát ra ánh sáng bảy màu, ngay sau đó ngưng tụ thành một chùm ánh sáng kinh khủng, xông thẳng lên!
Giờ khắc này, vô số vong hồn quỷ vật ở trong địa ngục đều cảm nhận được một luồng uy áp cực kì kinh khủng.
Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nhìn thấy một bàn tay to lớn.
Từ trên bầu trời.
Chậm rãi vươn xuống.
Hôm nay.
Tiên Vương lại lần nữa vươn tay chấm mút âm ti.

Đợi một lúc lâu, chờ mong hồi lâu, nhìn ngắm một lúc lâu.
Nếu như nói.
Nếu như ngay từ đầu khi biết trên đỉnh đầy của mình có treo một thanh kiếm, cảm giác lúc đó là thấp thỏm bất an mà nói.
Hiện tại.
Sau khi trải qua thời gian dạo đầu và chờ đợi dài như vậy.
Trong đó, lại lần lượt chứng kiến việc “tự sát” của Giải Trãi, sự thăng thiên của Bồ tát, thủ đoạn của Phủ Quân.
Trong lòng.
Những thứ nên lắng đọng thì đều đã lắng đọng lại rồi.
Cho dù là chút khí thế rộn ràng cuối cùng kia.
Trong trận đi dạo mới vừa rồi.
Cũng đã tiêu hao đến sạch sẽ rồi.
Trước mắt, thanh gươm sắc bén thay thế cho vầng trăng.
Nhìn như thể ra tay rất phóng khoáng, thật sự là cho đủ mặt mũi.
Nhưng trong lòng ông chủ Châu thật sự không dao động được bao nhiêu.
Chỉ cảm thấy, trong cuộc đời mấy chục năm vừa qua, vầng trăng sáng mà mỗi một đêm khi ngẩng đầu đều hy vọng được nhìn thấy kia, hôm nay đã thay da đổi thịt một phen, còn hơi có chút mới mẻ.
Còn có, ví dụ của vầng huyết nguyệt mà trước đó lúc ở địa ngục Doanh câu đã xem như viên gạch để sử dụng ở trước mắt.
Rất nhiều chuyện.
Ở trong lòng Châu Trạch, từ lâu đã xem như loại bỏ đi cảm giác cao cao tại thượng thần bí của bọn họ rồi.
Hai tay đập lên lan can một cái, đập cho những phần gỉ sét loang lổ ở trên lan can bắt đầu rơi xuống, ông chủ Châu lui về phía sau mấy bước, ánh mắt thế nhưng vẫn nhìn thẳng ở bên trên.
Mà cùng lúc đó.
Trên bầu trời tối đen như mực, xuất hiện từng tầng kỳ quan.
Có sao băng không có dấu hiệu gì mà vụt qua từ nơi chân trời, khiến cho ngày hôm sau không ít cặp tình nhân nhỏ mắng chửi người ở đài thiên văn đều chỉ biết ăn mà không biết làm khiến cho bọn họ bỏ lỡ khoảnh khắc lãng mạn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận