Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 559: Thêm đường!

Châu Trạch hít sâu một hơi, áo giáp trên người chậm rãi rút đi, cái đồ chơi nhỏ này lấy ra đỡ một chút còn được, nhưng nếu kêu nó đỡ nhiều thì không được. Nếu tiếp tục để nó hiển hiện còn không ngừng tiêu hao sát khí trong cơ thể mình, giằng co lâu một chút, ngay cả mình cũng sẽ gục ngã vì mệt mỏi.
Ngực phập phồng một trận.
Ngay sau đó chậm rãi bình phục lại.
Hai tay Châu Trạch buông xuống hai bên người.
Mười móng tay chạm tới gạch xanh trên mặt đất.
Từ tạo hình nhìn lại, có điểm giống với "Phong Bát Thần" trong kỷ nguyên Arcade game.
Đám tiểu quỷ bên ngoài có bị kinh động hay không, Châu Trạch không rõ lắm, anh chỉ có thể giúp luật sư An kéo dài thời gian, tạm thời giữ chân tên boss này ở đây, còn lại, chỉ có thể dựa vào chính bản thân luật sư An thôi.
Thành thật mà nói, trước kia ông chủ Châu chưa từng nghĩ tới chuyện bản thân mình sẽ vào một ổ quỷ, tìm lão đại đám quỷ đấu một trận.
Đời trước Châu Trạch vẫn cần cù chăm chỉ, đến trường là học phách, công việc thì vẫn luôn được đánh giá là ưu tú tích cực.
Không có thời gian quan tâm tới người trong giang hồ, cũng không có mộng tưởng gì trong chốn giang hồ, đối với Châu Trạch đời trước, mấy thứ này có vẻ quá mức xa xỉ.
Được rồi.
Chuyện đời trước có thể không suy nghĩ thì không cần nghĩ nữa.
Trực tiếp dời tới đời này, trực tiếp thể nghiệm.
Chẳng qua.
Anh nghe được bé trai bỗng nhiên nói một câu:
- Anh cũng là cương thi?
Châu Trạch nghi ngờ một chút.
Sau đó mở miệng nói:
- Trùng hợp như vậy, cậu cũng vậy?
Nếu như tình tiết tiếp theo có thể phát triển theo phương diện tình cảm ấm áp thì tốt biết mấy.
Cương thi gặp cương thi, hai mắt ươn ướt.
Đều là người tam giới bất dung, đều có nỗi khổ riêng, đều là anh em tốt, uống chén rượu, tố khổ một hồi, nói một vài lời trong lòng.
Lại cùng hy vọng về ngày mai tốt đẹp một chút.
Tỷ như bắt đầu bày mưu tính kế cho sự phát triển của cương thi trong tương lai, phải cống hiến một phần lực lượng và vân vân.
Hài hòa biết bao nhiêu.
Tuyệt vời biết bao nhiêu.
Đối với ông chủ Châu, có thể không đánh thì tốt nhất là không đánh.
Nhưng rất đáng tiếc.
Tiếp đó.
Bé trai lại nói một câu:
- Anh xứng là cương thi sao?
- ... ... - Châu Trạch.
Này có chút giống như trực tiếp trò chuyện vào góc chết.
Khi Châu Trạch bày tỏ thiện ý.
Đối phương trực tiếp bắt đầu công kích nhân thân.
Châu Trạch trầm ngâm một chút.
Rất nghiêm túc nói:
- Tôi có thể tính là tổ tông của cậu.
Đây là nói thật.
Châu Trạch không hề có ý khoa trương cho hả giận.
Luận bối phận trong giới cương thi.
Châu Trạch anh không phải nhằm vào ai.
Nhưng cương thi ở đây.
Đều là đời tôn tôn tôn tôn tử.
Nhưng nhiều khi, rõ ràng bạn đang chân tâm thật ý, móc tim móc phổi mà nói thật.
Hết lần này tới lần khác, người khác lại nghe không vào.
Nhìn nụ cười lạnh trên mặt bé trai càng thêm lạnh lẽo âm trầm.
Châu Trạch rõ ràng.
Đúng vậy.
Chắc chắn thằng này không nghe lọt tai.
Thậm chí.
Rất có thể lời nói thật của mình còn có tác dụng đổ dầu vào lửa
Châu Trạch đã thử kêu gọi doanh câu.
Nhưng gọi thật lâu vẫn không thấy chút đáp lại.
Khuya ngày hôm trước, doanh câu chơi đùa quá high, cộng thêm lúc trước nữa bản thân mình bị xá lợi tử nổ, doanh câu vốn đã hao tổn rất nhiều. Dựa theo Châu Trạch đoán chừng, không có một hai tháng thằng này không cách nào tỉnh lại.
Đặt ở bình thường.
Mỗi lần bản thân mình gặp phải đối thủ.
Anh ta sẽ giống như một lão bà bà ồn ào đáng ghét, hết lần này tới lần khác kích động đầu độc bên tai mình, để bản thân mình mượn lực lượng của anh ta.
Lần này anh ta trực tiếp im lặng, căn bản là không để ý tới.
Nếu doanh câu có thể đi ra thì được rồi.
Châu Trạch nghĩ như vậy.
Nếu hiện tại anh ta có thể đi ra.
Không.
Không phải hoàn toàn đi ra.
Chỉ cần tiết lộ một chút khí tức thuộc về anh ta.
Rất có thể bé trai cương thi trước mắt sẽ trực tiếp quỳ xuống, kêu mình là ba ba!
Nhưng chuyện vẫn luôn không thuận lợi như vậy, bé trai lần thứ hai vọt lên, dường như trong lòng cậu bé còn băn khoăn Lâm Khả, người vợ cậu bé vừa ý, cho nên cậu bé không định nán lại lâu, muốn tốc chiến tốc thắng.
Không quan tâm Châu Trạch là cương thi hay là tương thất.
Bản thân mình đều phải nhanh chóng giải quyết xong.
Ông chủ Châu cũng không có biện pháp, kéo mười móng tay của mình lên, chủ động đi lên nghênh đón.
Không có biện pháp.
Nếu không thể đưa Lâm Khả về.
Vậy sau này sao mình có thể đối mặt với người bạn nối khố Vương Kha đây?
Chẳng lẽ nói: Anh yên tâm, hiện tại con gái anh đang làm áp trại phu nhân trong ổ quỷ, cả ngày ăn giun chuột, bên người còn có thật nhiều vong hồn hầu hạ, cuộc sống cứ phải gọi là thích muốn chết!
Song phương lần thứ hai tiếp xúc.
Trong nháy mắt, sao hỏa đụng phải trái đất.
Lần này bé trai cũng đưa mười ngón tay ra ngoài.
Móng tay của cậu bé rất dài, nhưng không khoa trương như Châu Trạch, mỗi móng tay chỉ dài chừng một cây bút máy.
Móng tay của song phương tiếp xúc đầu tiên, va chạm lần lượt mà ngoan lệ, không ngừng phát ra âm hưởng khiến người đinh tai nhức óc, đồng thời còn có tia lửa văng khắp nơi, sát khí quanh thân càng nhộn nhạo hết tầng này tới tầng khác, gạch đá phụ cận trên vì vậy mà bị bọc lên một tầng sương lạnh.
Thành thật mà nói.
Hẳn là bé trái càng lợi hại hơn Oanh Oanh.
Bởi vì cương thi cấp bậc như Oanh Oanh, khi đối mặt với khí tức trên móng tay Châu Trạch.
Căn bản cô ấy không dám sinh ra bất kỳ tâm tư phản kháng gì.
Mà bé trai trước mắt lại vẫn nghểnh đầu.
Trong mắt tất cả đều là chiến ý!
Huyết mạch của thằng này cũng không thấp!
Châu Trạch ỷ vào móng tay mình dài, ngay từ đầu có thể chiếm cứ một số ưu thế, nhưng lực đạo của bé trai lại nặng hơn Châu Trạch, sau một thời gian ngắn liều mạng, Châu Trạch có chút kinh ngạc phát hiện hai cánh tay mình đã bắt đầu nhức mỏi, mười ngón tay càng trực tiếp mất đi trực giác.
Mà bé trai lại càng chiến càng mạnh, hoàn cảnh xấu ban đầu chậm rãi biến chuyển, đồng thời bắt đầu phản công.
Tiếp tục như vậy là không được.
Có thể bản thân mình sẽ bị đối phương tươi sống dây dưa đến chết!
Châu Trạch rõ ràng.
Đối phương thật sự có thể phách cương thi.
Cũng giống với Oanh Oanh nhà mình, sức lực khổng lồ.
Mà bản thân mình, nói thật, trước khi còn chưa biến thành cương thi, thật ra anh chỉ mượn dùng lực lượng của người sống trong cơ thể anh, "bồn chứa nước" của hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.
Ngay sau đó.
Móng tay bé trai trực tiếp trói ngược móng tay Châu Trạch, phát lực mạnh xuống.
Thân thể Châu Trạch nghiêng người, ngã xuống phía dưới.
Bé trai nhấc đầu gối lên, đá tới!
Châu Trạch tin tưởng.
Lấy thân thể huyết nhục của mình, nếu trực tiếp bị đầu gối tiểu cương thi đội lên, vận khí thiếu chút có thể trực tiếp chết bất đắc kỳ tử, vận khí tốt một chút cũng phải liên tiếp gãy xương.
- Quỷ Ngọc!
Trong nháy mắt, Quỷ Ngọc màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay Châu Trạch, thuận theo tay bé trai nhanh chóng du động lên, trực tiếp muốn chui vào trong đầu bé trai.
Thân hình bé trai nhanh chóng lui về phía sau, buộc phải thả Châu Trạch ra.
Đồng thời bé trai hé miệng.
Lộ ra hai chiếc răng nanh có chút đáng yêu.
Phát ra một tiếng rít gào!
- Rống!
Sát khí cuồng bạo sôi trào lên.
Thằng Quỷ Ngọc này vốn là kẻ sợ mạnh hiếp yếu.
Bạn để nó đi đánh lén còn được.
Nhưng một khi kêu nó đi cứng đối cứng, nó sẽ lập tức mềm cho bạn xem.
Nó trực tiếp điên cuồng lui về phía sau, đều lùi đến sau lưng Châu Trạch.
Châu Trạch tin tưởng.
Nếu không phải mình đang nắm chặt bàn tay, nó không thể quay về.
Có thể hiện tại nó đã tránh về, run lẩy bẩy bên trong.
Sắc mặt bé trai bắt đầu biến xanh.
Sát khí trên người cũng trở nên nồng nặc hơn trước kia rất nhiều.
Trong đôi mắt, màu máu càng nồng nặc, phảng phất như muốn hóa thành nước nhỏ xuống.
Bé trai miệng mở rộng.
Càng không ngừng hà khí.
Sau đó giơ hai tay lên!
Đây là chiêu thức gì?
Trong lúc Châu Trạch còn đang suy tư.
Lại chợt phát hiện bé trai trước mặt trực tiếp biến mất.
Ngay sau đó.
Bé trai xuất hiện sau lưng Châu Trạch.
Mười móng tay trực tiếp xuyên qua cổ Châu Trạch!
Châu Trạch không kịp né tránh, chỉ có thể lấy móng tay mình chắn ngang trước cổ, chặn một kích này!
Bé trai gầm thét.
Há mồm cắn Châu Trạch!
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông này.
Trong mắt Châu Trạch cũng lộ ra vẻ tức giận.
Da thịt trên người bắt đầu biến xanh.
Khóe miệng, hai chiếc nanh cũng hiển lộ ra.
Khí tức cả người cũng đang phát sinh biến hóa!
- Răng rắc!
Hàm răng bé trai cắn trúng cánh tay Châu Trạch, nhưng chỉ cắn ra hai vệt máu, hệt như người bình thường té trên mặt đất tạo ra, không thể triệt để cắn nát!
Mà Châu Trạch rất dứt khoát xoay người.
Hai tay mở ra.
Giống như hoàn toàn từ bỏ chuyện phòng ngự.
Bé trai ngây ngẩn cả người.
Bé trai nhìn thấy Châu Trạch hé miệng với mình.
- Rống!
Sau đó.
Răng nanh của Châu Trạch trực tiếp cắn về phía bé trai!
- Phốc!!!
Bé trai theo bản năng giơ cánh tay lên ngăn cản.
Nhưng trên cánh tay lập tức truyền đến tiếng máu thịt bị xuyên thấu.
Cậu bé kêu thảm một tiếng, đạp về phía Châu Trạch.
- Rầm!
Ông chủ Châu trực tiếp bị đạp bay ra ngoài, đụng lên trên vách tường, không biết rốt cuộc tường viện này là người ở thời đại nào nhàm chán xây dựng lên.
Chất lượng thật là không thể chê.
Châu Trạch chỉ có thể đụng bức tường này hơi lún vào một chút mà thôi, vậy mà vách tường không sập!
Đám thợ xây hậu thế thật sự nên đến nơi đây nhìn xem, thế nào là công trình có lương tâm.
Bé trai có chút hoảng sợ trừng mắt thật to nhìn hai lỗ máu thật sâu trên cánh tay mình.
Cậu bé không thể tin được dựa vào thể phách mình lại bị hàm răng đối phương phá vỡ đơn giản như vậy.
Mà bản thân mình khó khăn lắm.
Cũng chỉ cắn nát da anh?
Thế nhưng.
Rõ ràng trên mặt cảm giác.
Người đàn ông đối diện rất yếu gà!
Bé trai lấy tay che miệng vết thương của mình.
Trừng mắt nhìn Châu Trạch.
Gầm nhẹ nói:
- Rốt cục anh là ai!
Châu Trạch lảo đảo từ dưới đất bò dậy.
Răng nanh còn đang hiện ra.
Nhưng dường như màu xanh trên người có xu thế biến mất.
Nếu không phải lúc trước linh hồn mình du đãng bên ngoài một vòng, có thể hơi lộ ra một chút trạng thái cương thi dưới điều kiện tiên quyết là vị trong cơ thể không tỉnh lại.
Gặp phải tình huống như ban nãy.
Có thể bản thân mình đã bị phân thây.
Đối mặt với câu hỏi của bé trai.
Châu Trạch hít sâu một hơi.
Cũng rất nghiêm túc quát:
- Tôi đã nói rồi.
- Tôi là tổ tông của cậu!
- A...
Bé trai cười lạnh một tiếng.
Cũng không tiếp tục quan tâm tới cánh tay bị thương của mình.
Cậu bé trực tiếp đi về phía Châu Trạch.
Đồng thời dữ tợn nói:
- Tôi không cần biết anh là ai.
- Hôm nay tôi.
- Nhất định phải rút móng tay của anh ra.
- Nạy đứt hàm răng của anh.
- Coi chúng thành vật sưu tầm của tôi!
Châu Trạch lắc lắc đầu, giữ vững tinh thần, không hao tổn nổi nữa, thật sự có chút không hao tổn nổi nữa.
Trong ánh mắt kinh ngạc của bé trai.
Châu Trạch chậm rãi quỳ xuống.
Hai tay mở ra, đầu ngón tay hướng về phía gạch xanh trên đất trước mặt bé trai.
- Đầu hàng?
Bé trai cười gằn nói.
Cậu bé có thể cảm giác được, hiện tại, khí tức của người đàn ông này rất suy nhược, lại rất không ổn định.
Châu Trạch cũng cười cười, nói:
- Con nít hẳn thích ăn đồ ngọt.
- Lần đầu gặp mặt.
- Chú đây... không phải.
- Tổ tông của cậu.
- Tặng cậu chút quà gặp mặt.
- Thêm đường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận