Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 636: Thì ra là yêu (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Vô Tà
--------------------
Hai vị đại nhân vật chém giết, động tĩnh này thật sự là kinh thiên động địa, nhưng hết lần này tới lần khác, nó lại không thể phá vỡ gông cùm xiềng xích nơi này.
Bên ngoài, Lục phán và ba trăm quỷ sai còn bảy ngày kỳ hạn, chắc chắn bọn họ không thể cảm tri tình huống bên trong, nếu không bọn họ đã không đến mức ngay cả cửa cũng không mở ra.
Ông chủ Châu cả thấy rất tổn thương tinh thần.
Nếu đã không ra được.
Mặc kệ hai vị bên trên thắng bại thế nào.
Mình cũng phải chết.
- Thế... ... Nào... ...
Doanh câu đã im lặng rất lâu rồi.
Im lặng.
Dường như vì cho Châu Trạch có nhiều thời gian chậm rãi tự hỏi hơn.
Một bên là tình thế chắc chắn phải chết.
Một bên là đập nồi dìm thuyền.
Chỉ cần không ngốc.
Đều nguyện ý liều mạng một lần.
Châu Trạch lại ngồi xuống trên bậc thang.
Ở vị trí cách đó năm mươi mét.
Một đạo khí lãng khủng bố đập tới nơi đó, Châu Trạch lù lù bất động, dù sao thì thứ này cũng phải xem mệnh, vừa lúc đập trúng ngươi ngươi cũng không có biện pháp nào, đập trúng chính là chết.
- Vẫn là cự tuyệt.
Vị trong lòng kia truyền đến tiếng hô hấp thật sâu.
Hiển nhiên.
Anh ta bị sự bướng bỉnh của Châu Trạch lúc này.
Chọc giận quá chừng!
- Chết đáng sợ như thế sao? - Châu Trạch mở miệng nói.
- A, cái gì, ông chủ? - Lão Trương cho rằng Châu Trạch đang hỏi mình.
- Bị hai người phía trên giết và bị anh nuốt, kết quả có gì khác nhau sao?
- Huống hồ.
- Bị hai người phía trên giết.
- Tôi còn có thể tìm chết dựa vào danh nghĩa của 'Châu Trạch' tôi.
- Nếu bị anh nuốt.
- Tôi còn lại thứ gì?
Rất đau xót.
Rất bất đắc dĩ.
Bình Đẳng Vương là một nhân vật lớn.
Vị hoạn quan kia dường như gọi là Thập Thường Thị gì đấy, cũng là nhân vật lớn.
Thậm chí.
Ngay cả vị thật thà ngu ngốc trong cơ thể mình cũng là nhân vật lớn.
Mà Châu Trạch anh.
Thì là cái gì đây?
Ngẩng đầu.
Như con kiến hôi.
Giống với một đám quỷ sai kia, nhìn thần tiên trên trời đánh nhau.
Hơn nữa anh còn lo lắng, ngộ nhỡ vận khí không tốt, bỗng nhiên một vệt sáng giáng xuống đập trúng bản thân mình, trực tiếp kết thúc tính mạng mình, còn tiết kiệm được thời gian xuống địa ngục chịu cực hình, trong nháy mắt bị xóa sổ.
Thậm chí.
Châu Trạch còn không bằng những quỷ sai kia.
Dù sao.
Bọn họ cũng là bọn họ chân chính.
Phù...
- Tôi... Không... Thích... Nhất... Là... Bộ dạng... Này... Của anh...
- Ngài tùy ý.
- Kinh sợ... Làm biếng... Còn có... Biếng nhác...
- Ngài tiếp tục.
- ... ... - Doanh câu.
- Tại sao không nói nữa? - Châu Trạch cười cười: - Nói đi, nhiều lời một chút, anh cũng không còn nhiều cơ hội để nói chuyện nữa đâu.
- Tôi... Không... Muốn... Chết... Như thế… Này…
Có thể khiến doanh câu coi mặt mũi quan trọng hơn tính mệnh nói ra những lời này, có thể thấy được, lúc này, rốt cuộc trong lòng doanh câu biệt khuất tới cỡ nào.
Ở Từ Châu.
Anh ta có thể chờ không môn mở ra, chờ Phật phủ xuống đánh một trận!
Ở bên ngoài cục cảnh sát.
Anh ta có thể hô nhũ danh của "Vượng Tài".
Nuốt phân thân của Giải Trãi vào trong bụng.
Trong huyệt động.
Anh ta có thể lấy thân phận lão tổ tông bức bách bé trai giết mình.
Từ sau khi ngã xuống đến hiện tại.
Anh ta sống tạm.
Cũng không phải là vì sống mà sống tạm.
Thực ra anh ta cũng không thay đổi bao nhiêu.
Năm đó anh ta dám chủ động phản kháng hoàng đế.
Dám tùy ý giết chóc ở U Minh Chi Hải, chỉ vì tìm xương trắng lót vương tọa của mình.
Anh ta vẫn là anh ta.
Sống.
Đương nhiên phải sống.
Nhưng điều kiện tiên quyết là.
Việc này phải khiến anh ta hài lòng.
Lúc này.
Doanh câu cũng không thể không thừa nhận.
Nếu không phải mượn nhờ trận pháp nơi này.
Cho dù hiện tại Châu Trạch mở phong ấn, gọi anh ta ra.
Anh ta cũng không phải đối thủ của hai tiểu bối trước mặt.
Thương thế của anh ta thật sự quá nặng, quá nặng, con đường phục hồi như cũ cũng thực quá mức dài.
Anh ta không sợ chết, lại không cam lòng việc đi tìm chết như vậy.
Bởi vì nơi này là nhà anh ta.
Nơi này có trận pháp năm đó anh ta lưu lại.
Anh ta có thể thống khoái mà thao túng trận pháp.
Chém rụng hai tên tiểu bối này.
Hăng hái.
Giống như năm đó anh ta tuyên cáo với toàn bộ địa ngục, vương giả chân chính sẽ trở về!
Anh ta không muốn kết thúc một cách biệt khuất như vậy.
Nhất là hiện tại, trong tay anh ta vốn có lưỡi dao sắc bén có thể phản kháng!
- Tôi... Đáp ứng... Với... Anh... Sau khi... Chuyện... Thành... Tôi... Nuốt...... Bọn họ...
- Khôi phục... Bộ phận... Thực lực... Sau đó...
- Tuyên... Cáo... Địa ngục... Tôi...... Trở về... Rồi…
- Tôi... Liền... Tự... Sát...
Ý đại khái chính là.
Giúp tôi giết bọn chúng đi.
Sau khi tôi nuốt bọn họ.
Khôi phục được 1-2 thành thực lực thời đỉnh phong.
Sau đó.
Để tôi hướng về phía địa ngục rống to mấy tiếng.
Trang bức một hồi.
Sau đó tôi sẽ tự sát.
Anh sẽ không cảm thấy thua lỗ!
Hai ta.
Ai cũng không sống sót.
Tôi còn có thể báo thù giúp anh.
Thật tốt biết bao?
Ai cũng không chiếm hời.
- Phốc... ...
Châu Trạch bật cười.
Quả thật là buồn cười quá.
Ai ya mẹ à.
Tên thật thà ngu ngốc này quá đáng yêu.
- Anh... Không... Tin?
- Tôi tin. - Châu Trạch lắc đầu: - Ta tin, lời hứa của doanh câu, tôi tin.
Châu Trạch thật tin tưởng doanh câu sẽ làm như vậy thật.
Giết người, nuốt đám người này xong.
Rống hai tiếng.
Khiến rất nhiều đại năng nhân tài kiệt xuất trong địa ngục bị hù tới đái ra quần một trận.
Sau đó.
Ưu nhã tự sát!
- Chẳng qua, ai...
Châu Trạch thở dài.
Đưa thay sờ sờ cằm của mình, tiếp tục nói:
- Để tôi suy nghĩ lại một chút, suy nghĩ lại một chút.
- Còn... Muốn... Do... Dự... Bao... Lâu...
- Không phải tôi đang suy nghĩ chuyện này, tôi đang nghĩ xem, nếu như, tôi nói là nếu như, thật chỉ là nếu như.
- Nếu như cuối cùng tôi đồng ý.
- Anh.
- Chính là anh.
- Anh cuối cùng.
- Vẫn đừng nên tự sát.
- Sống khỏe mạnh đi.
- ... ... - Doanh câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận