Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 401: Châu Trạch và bút

Vẩy vẩy tàn thuốc.
Châu Trạch lại ngáp một cái.
Lắc lắc cổ.
Kết quả.
Tại thời khắc này, động tác của anh im bặt mà dừng.
Bởi vì bỗng nhiên anh quên mất.
Tại sao mình muốn tới nơi này.
Hơn nửa đêm.
Tại sao mình không ở phòng đọc sách ôm Bạch Oanh Oanh ngủ.
Mà lại chạy thật xa, lái xe chạy đến cửa ngục hóng gió?
Trong phút chốc, logic trong đầu anh bị vặn vẹo tới thất linh bát lạc, dường như có một khâu quan trọng nào đó bị tươi sống rút ra ngoài, kết quả chỉ còn lại bộ phận có vẻ hơi không đầu không đuôi.
Châu Trạch thử chải vuốt ý nghĩ của mình.
Anh nhớ được bản thân mình vốn nên ở trong bệnh viện cứu giúp Trương Yến Phong, kết quả linh hồn của Trương Yến Phong bị bản thân mình kéo đến tiệm thịt lợn, nơi tiệm thịt lợn có một cột đèn xanh đèn đỏ. Sau đó anh gặp An Bất Khởi. Trước đó An Bất Khởi đã chuẩn bị xong thi thể, để Trương Yến Phong mượn xác hoàn hồn, sau đó bản thân mình còn cho anh ta dùng chứng nhận quỷ sai.
Không đúng.
Hình như có chỗ nào không đúng.
Châu Trạch cúi đầu.
Ép buộc bản thân mình cố gắng suy nghĩ.
Bởi vì chi tiết không hợp lý lớn nhất là, tại sao bản thân mình lại lái xe đến ngục giam?
Rốt cuộc bản thân mình tiến tới ngục giam là vì cái gì?
Anh không nghĩ ra.
Hoàn toàn không nghĩ ra.
Chẳng lẽ buổi tối bản thân mình không có chuyện gì làm, quá nhàm chán cho nên lái xe ra ngoài hóng gió, kết quả tâm tư bay xa, trong lúc bất tri bất giác đã lái xe đến vùng hoang giao dã ngoại này… Hình như lời giải thích này cũng có thể giải thích thông được, cho dù nó hơi cứng ngắc.
Nhưng nhìn lại chiếc xe bản thân mình đang ngồi, đây không phải xe của luật sư An, cũng không phải Nissan của lão Hứa, phía dưới lỗ khảm bên người còn có bằng lái xe, là ảnh chụp và tên của một người xa lạ khác.
Nếu người thường gặp phải loại tình huống này.
Có thể sẽ cảm thấy đầu óc mình rối rắm.
Hoặc sẽ che miệng kinh hô vì bản thân mình vừa gặp "sự kiện linh dị".
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Châu Trạch có thể học người ta kinh hô một tiếng "thật đáng sợ, tôi gặp phải sự kiện linh dị" sao?
Đẩy cửa xe ra.
Châu Trạch đi ra ngoài, không ngừng nhìn khắp bốn phía.
Phía trước cách đó không xa là tường vây cao vót của ngục giam.
Hiện tại đang nửa đêm nửa hôm, đương nhiên trên đường ngoài ngục giam không có xe cộ gì qua lại
Tiếng ve sầu bốn phía không ngừng vang lên.
Hai mắt Châu Trạch lúc thì trợn trừng lúc thì híp lại.
- Tôi là ai?
- Tôi từ đâu tới đây?
- Tôi muốn đi đâu?
Cắn răng.
Châu Trạch cảm thấy mình phải làm chút gì đó.
Lần bỗng nhiên mất trí nhớ này khiến anh cảm thấy rất không có cảm giác an toàn.
Lấy điện thoại di động ra.
Bấm số điện thoại của luật sư An.
Bởi vì Châu Trạch nhớ được trước khi bản thân mình đến ngục giam, đã chạm mặt với luật sư An.
Rất nhanh bên kia đã có người nhận điện thoại.
- Alo, ông chủ.
- Lão An, anh biết hiện tại tôi đang ở đâu không?
- Làm sao tôi biết được. - An Bất Khởi có chút ù ù cạc cạc. Ngay sau đó, dường như anh ta đã nghĩ tới điều gì, lập tức nói: "Tên cảnh sát kia đã thức tỉnh, hiện tại anh ta còn đang mê man, thế nhưng thân thể của anh ta đã có hô hấp và tim đập ổn định, nên vấn đề không lớn.
Không phải.
Chuyện Lão Trương tạm thời không vội.
- Hiện tại tôi đang ở cửa ngục, anh có nhớ vì sao tôi lại muốn tới cửa ngục không?
Luật sư An sửng sốt một chút.
Dưới cái nhìn của anh ta, nếu như Châu Trạch nói bản thân đang ở cửa club hay ở cửa chợ bán thức ăn, sau đó Châu Trạch hỏi anh ta xem tại sao Châu Trạch lại muốn tới đó.
Ngược lại anh ta còn có thể trả lời.
Nhưng Châu Trạch lại hỏi vì sao đêm hôm khuya khoắt Châu Trạch lại chạy đến cửa ngục.
Lẽ nào anh muốn đi tự thú ngồi tù?
Hay là.
Anh có ám chỉ gì khác?
Là ám chỉ bản thân mình điều gì đó sao?
- Ông chủ.
- Ừm?
- Nếu như ông chủ có ý kiến gì đối với tôi, ông chủ có thể trực tiếp nói ra.
Ngụ ý là.
Anh không cần lừa gạt quanh co, ngấm ngầm hại người, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
- Ah... ...
- Tôi có một khách quen trong ngục giam, hẳn anh định tới vì người đó đúng không? Tôi nhớ lúc trước tôi có nói qua với anh, hơn nữa còn muốn chia phần cho anh, anh không cần phải gấp gáp, cái này... ...
- Không phải cái này.
Châu Trạch cắt đứt lời nói linh tinh của luật sư An.
- Vấn đề ở chỗ tôi thật sự không biết tại sao hơn nửa đêm bản thân phải chạy đến nơi này.
- Vậy... hay là anh trở về đi, trở về nghỉ ngơi một chút? Đúng rồi, ông chủ, tôi còn có một thỉnh cầu.
- Anh nói đi.
- Tôi nhìn thấy tiểu loli vẫn quấn quít muốn ngủ cùng đầu nữ cương thi kia, tôi cũng đã hỏi lão đạo, lão đạo nói anh ngủ cùng cô ấy… Anh xem một chút, tôi đã bị mất ngủ mấy ngày... ...
- Không bàn nữa.
- Hí... ...
Luật sư An cảm thấy rất thống khổ.
Dưới cái nhìn của Châu Trạch.
Tiểu loli muốn ngủ ké anh còn có thể chịu được.
Vừa sáng sớm bản thân mình đứng lên, nhìn thấy Bạch Oanh Oanh đẫy đà ngây thơ trước, sau đó lại nhìn thấy mình tiểu loli nằm úp sấp bên người mình, cũng có thể coi là một sự hưởng thụ.
Nhưng nếu như lại thêm luật sư An này lông lá khắp người xuất hiện trước mắt.
Chắc chắn tâm tình nguyên ngày hôm ấy của mình sẽ bị ảnh hưởng.
Cho dù luật sư An muốn cầm chiếu ngủ nằm ké "điều hòa" dưới giường cũng không được.
- Vậy tôi cứ tiếp tục đả tọa minh tưởng vậy. - Luật sư An có chút bất đắc dĩ.
- Tôi muốn vào ngục giam nhìn xem. - Châu Trạch bỗng nói.
- Vào ngục giam?
- Tôi nhất định phải làm rõ xem hơn nửa đêm, vì sao tôi muốn đến nơi đây?
... ... ...
- Đinh linh linh... ... Đinh linh linh... ...
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Trưởng ngục giam đã sắp tới tuổi về hưu hơi bất mãn mà cầm điện thoại di động lên. Người lớn tuổi, muốn ngủ ngon giấc cũng không dễ dàng, chỉ cần làm thêm một hai năm nữa bản thân mình sẽ xin từ chức.
Nhưng cuộc điện thoại vào đêm hôm khuya khoắt như thế này, ông ta không dám không tiếp, ông ta rất sợ trong ngục giam đã xảy ra chuyện gì.
- Alo, xảy ra chuyện gì?
- Ngục trưởng, thật xấu hổ, tôi muốn nói tới chuyện bình chọn phần tử cải tạo tiên tiến nhất trong quý này, ngày mai chúng ta phải báo danh sách lên, nhưng hiện tại ngục chúng ta còn chưa xác định được nhân tuyển.
- Cái gì mà chưa xác định nhân tuyển, không phải đầu tuần đã họp thảo luận rồi sao? Đương nhiên chúng ta sẽ để người viết sách kia nhận được giải thưởng... ...
Trưởng ngục giam bỗng nhíu mày lại.
Ông ta đang nói gì thế?
- Cho ai?
- Cho...
Trưởng ngục giam gãi đầu, ngồi dậy từ trên giường. Vì sao ông ta cảm thấy cứ như bản thân mình vừa quên mất chuyện gì đó. Hay đây là vì mình đang ngủ lại bị điện thoại đánh thức, nên hơi mơ hồ?
- Cậu tìm vài người suốt đêm nghiên cứu một chút, ngày mai trực tiếp báo lên là được. Chú ý phải công bình công chính, không cho phép có bất kỳ chuyện thiên vị nào. Nếu tôi biết được, tuyệt không nuông chiều!
- Vâng, trưởng ngục giam, ngài cứ yên tâm đi.
Điện thoại dập máy.
Trưởng ngục giam tóc đã hơi bạc lại không nằm xuống nghỉ ngơi.
Mà ông ta đứng dậy đi tới vị trí giá sách.
Bắt đầu tìm kiếm.
Tìm một hồi lâu.
Ông ta vẫn không biết mình muốn tìm cái gì.
Đương nhiên vì thế, cái gì ông ta cũng không tìm được.
Cuối cùng.
Ông ta chỉ có thể ngồi xuống ghế dựa, châm một điếu thuốc.
Bạn già cũng bị ông ta đánh thức, đứng dậy sang xem xem, hỏi: - Ông làm sao vậy? Tâm thần không yên.
- Không sao.
Trưởng ngục giam gãi đầu tóc, cười cười với vợ của mình, tự giễu nói:
- Có lẽ người đã già, lớn tuổi, trí nhớ cũng dễ dàng xảy ra vấn đề.
- Ông nói cái gì vậy, ông mới không già đâu. Chờ sau khi ông về hưu, tôi còn muốn đi ra ngoài du lịch với ông, trước đây chúng ta chẳng có cơ hội nào để đi.
- Ha ha, đúng vậy.
... ... ...
Đối với Châu Trạch, thật ra độ khó của việc vào trại tạm giam cũng không lớn. Chỉ cần mười móng tay của anh tản ra khói đen là đủ để khiến người lân cận không thể phát hiện được sự hiện hữu của anh. Chí ít, muốn ứng phó với người thường là không có vấn đề.
Ông chủ Châu cũng không dám giống trống khua chiêng trực tiếp dùng móng tay vặn gãy cửa sắt lớn đi vào, mà anh học Spider-Man, trèo tường.
Móng tay dễ dàng lún vào trên vách tường, anh chậm chậm leo lên, cũng tiện thể sờ nhẹ lên phía trên lưới sắt và móc câu… Cứ như vậy liên tục qua hai bức tường, ông chủ Châu đã có chút mệt mỏi thở dốc.
Đêm khuya, ngục giam giống như ký túc trong trường học, rất an tĩnh.
Châu Trạch cắm móng tay của mình vào mặt đất.
Khói đen bắt đầu chỉ về một phương hướng.
Quả nhiên.
Có đồ vật.
Chẳng qua, khói đen lại chỉ tới tận hai hướng phương hướng, điều này khiến Châu Trạch có chút do dự. Sau đó, anh lập tức lựa chọn một trong hai phương hướng, đi tới trước.
Bên kia hẳn là phòng giam, Châu Trạch bò lên trên tường, lên tầng hai.
Tầng hai dựa, trên một giường lớn đối diện với vị trí giường sắt dựa vào tường, dường như có một người đàn ông đã cảm ứng được cái gì đó. Anh ta hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc mắt đối mắt với Châu Trạch.
Ừm?
Là phạm nhân?
Còn mặc quần áo tù?
Vẻ mặt người tù phạm kia rất kinh ngạc.
Trời ạ.
Quỷ sai này cũng quá chuyên nghiệp đi.
Vậy mà nửa đêm nửa hôm anh ta lại trèo tường vào ngục giam tới bắt bản thân mình.
Tay chân tù phạm lạnh như băng, từ trong miệng luật sư An, anh ta đã biết quỷ sai Thông Thành không dễ chọc. Lập tức, anh ta chỉ cảm thấy lòng đầy tuyệt vọng.
Nhưng ngay sau đó.
Dường như tình tiết đột nhiên biến đổi!
Quỷ sai kia lại có thể cười cười với anh ta.
Sau đó quỷ sai ra hiệu cho anh ta đi ngủ ngoan đi.
- ... ... - Tù phạm.
Muốn chém muốn giết muốn róc thịt tùy anh, anh muốn tống tôi xuống địa ngục cũng không thành vấn đề.
Ác quỷ cũng có tôn nghiêm!
Con mẹ nó hơn nửa đêm anh chạy tới, giả vờ làm quản ngục trèo tường kiểm tra phòng là có ý gì?
Còn gì gọi là tôi ngủ ngon đi?
Con mẹ nó anh có bệnh!
Nhưng kế tiếp.
Quỷ sai kia thực sự rời đi.
Anh.
Đi? ? ?
Mẹ nó.
Thực sự.
Cứ như vậy.
Đi rồi?
Hơn nửa đêm anh trèo tường vào ngục giam sau đó lại trèo tường đến nơi đây.
Chỉ vì nhìn xem bản thân mình có ngủ thật ngoan chưa?
Đúng vậy, Châu Trạch đi, bởi vì anh đoán được vị này là người nào.
Hẳn anh ta là khách hàng luật sư An đang thả trong tù để "quan sát".
Hiện tại anh ta cũng có thể tính là khách hàng của Châu Trạch anh.
Cho nên ông chủ Châu lựa chọn làm như không thấy, đi xuống tầng, đi tới phương hướng thứ hai.
Đi qua khu hoạt động của tù phạm, Châu Trạch theo đường đi tới cửa thư viện của ngục giam.
Cửa không khóa, đèn bên trong vẫn sáng.
Châu Trạch đẩy cửa ra đi vào.
Bốn phía.
Tràn ngập mùi khét.
Giống như có người vừa đồ nướng ở chỗ này.
Sau đó người kia còn cố ý dùng dịch tiêu độc khử độc.
Nói chung.
Mùi vị kia khiến Châu Trạch cảm thấy rất khó chịu, thậm chí trong lòng anh còn sinh ra xung động muốn nôn khan.
Thế là.
Một thành ngữ hiện lên trong đầu Châu Trạch.
Đó chính là... bốc hơi khỏi thế gian.
Ép buộc bản thân mình ổn định tâm tình lại.
Châu Trạch chậm rãi đi về phía vị trí đèn sáng. Đến nơi đây, khói đen đã bắt đầu chậm rãi trở thành nhạt dần, thậm chí nó đã bắt đầu mất phương hướng.
Điều này đồng nghĩa với lúc trước, có đồ vật gì đó tản ra hơi thở quỷ vật ở chỗ này. Thế nhưng hiện tại, nó đã biến mất không thấy, vì thế năng lực truy tung của khói đen mình cũng mất tác dụng.
Đây là lần đầu tiên Châu Trạch đối mặt với loại tình huống này.
Nhưng rất nhanh.
Châu Trạch đã nhìn thấy hình như trên bàn có đồ vật gì đó.
Một bút máy kiểu cũ thoạt nhìn có chút cũ kỹ, bên ngoài có chút hư hại.
Đang an tĩnh nằm trên bàn.
Dưới ánh đèn.
Nó phản xạ ra quang trạch khác thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận