Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1272: Chứng thực! (2)

Cũng đúng.
Người đàn ông từng ngồi ở đỉnh của địa ngục.
Luân lạc tới tình cảnh như hiện tại.
Có lẽ mỗi ngày đều là một loại cảm giác giày vò đi.
- Đi... Đông... Bắc...
Ông chủ Châu muốn thu hồi chút xíu cảm động mới vừa rồi kia, hiển nhiên, doanh câu nhớ tới món ăn kia, coi thường này một chút đồ điểm tâm khai vị này.
- Dù sao cũng phải để cho tôi nghỉ ngơi hít thở mấy ngày chứ? Còn phải chờ đám thủ hạ đều trở về hết, yên tâm, đợi xử lý xong chuyện ở nơi này, đội ngũ cũng đã nghỉ dưỡng sức xong, tôi sẽ lập tức đi Đông Bắc tìm long mạch cho anh.
- Anh có thể ăn mạnh hơn một chút, tôi ra ngoài cũng có cảm giác an toàn phải không ?
- Anh… chỉ… là… một… con… chó… trông… cửa…
Ồ, đã nghe hiểu.
- Này, có chuyện này, tôi luôn muốn hỏi anh, lần đó, sau khi chúng ta đại náo địa ngục, làm sao đi ra được vậy?
Nếu như chẳng qua là đi ra từ cầu Nại Hà.
Đây chính là một câu nói nhảm.
Doanh câu cũng lười nói nói nhảm.
Cho nên.
Anh ấy không trả lời.
- Được rồi, tôi đổi một phương thức hỏi uyển chuyển hơn nhé.
- Lão đạo trong tiệm sách kia của tôi, rốt cuộc ông ta có phải là Phủ Quân chuyển thế hay không?
Có một số việc.
Có quan sát thế nào hay phân tích ra sao, cuối cùng chẳng qua chỉ là suy đoán, mà trước mắt, người duy nhất có năng lực cũng có tư cách nhận định cho cái suy đoán này.
Chỉ có doanh câu.
Trước đó là chứng nhận quỷ sai rơi vào tay anh, sau đó lại đụng phải Vượn Bàn Sơn, từng chuyện, từng chuyện một, ông chủ Châu không cảm giác bản thân là thiên mệnh chi tử gì đó, anh cũng không trung nhị như vậy.
Cuối cùng tại sao di sản của Phủ Quân đời cuối cùng lại rơi vào trên đầu anh?
Nếu như.
Nếu như Phủ Quân đời cuối cùng, thật ra thì đã ở ngay bên cạnh mình, vậy tất cả mọi chuyện đều thông suốt rồi.
Tránh mưa ở dưới mái hiên của người khác, vẫn phải đưa một chút lợi ích không phải sao.
Lần này.
Doanh câu không yên lặng.
Nói một câu tương đương với không nói, nhưng lại giống như đã nói rõ tất cả mọi chuyện:
- Không... có… tôi… anh… sớm… đã… chết… rồi…
...
Phía trước, xuất hiện xe của tiệm sách.
Bây giờ, tiệm sách chỉ còn lại một chiếc xe mà thôi, cho nên độ nhận diện rất cao.
Châu Trạch ngáp một cái, đang chuẩn bị đợi đám người lão Hứa dừng xe rồi mới chào hỏi.
- Chít chít chi! ! !
Tiếng kêu dồn dập của tiểu Hầu Tử bỗng nhiên truyền ra từ trong xe nhỏ.
Ngay sau đó là phanh xe ma sát chói tai.
- Vèo!
Tiểu Hầu Tử không kịp chờ đợi đã tung người nhảy ra từ chỗ cửa sổ xe.
Dĩ nhiên là ông chủ Châu sẽ không tự nghĩ bản thân tốt đẹp đến mức tiểu Hầu Tử lại giống như mấy chú chó trung thành thế kia, vội vội vàng vàng chạy tới bán manh với anh như vậy.
- Chít chít chi! ! ! !
Tiểu Hầu Tử chạy đến cửa tiệm, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Châu Trạch, sau đó thì mặt hướng vào cửa tiệm, nhe răng trợn mắt, trong cổ họng phát ra tiếng đe dọa và thị uy.
- Hầu Tử!
Bên kia, lão đạo cũng xuống xe, ông ta lo lắng cho tình trạng của tiểu Hầu Tử, chạy qua bên này.
Tiểu Hầu Tử vẫn luôn do ông ta chăm sóc, lão đạo rõ ràng tính khí của tiểu Hầu Tử, lúc bình thường thật sự là một thú cưng ngoan ngoãn, trừ phi người mà nó quan tâm xảy ra nguy hiểm, nếu không chưa từng vội vã như vậy.
Lúc này bỗng nhiên lại như vậy, lão đạo thực sự rất lo lắng.
Ở cửa tiệm.
Hầu Lượng Lượng đi ra.
Trên người anh ta còn đang buộc tạp dề làm bếp, trong tay cầm uỗng canh, ánh mắt của anh ta, cũng rơi vào trên người tiểu Hầu Tử này.
Mọi người vốn đều không quen biết.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt trong đời khỉ.
Thế nhưng loại quan hệ đối lập được kế thừa từ đời trước như thế này, dường như thật sự là bẩm sinh.
Thù hận, căm ghét.
Có lúc thực sự không cần không cần lý do quá trực tiếp.
Hầu Lượng Lượng cũng há miệng ra, làm bộ muốn rống lại, nhưng nhìn lại Châu Trạch đang đứng ở bên cạnh tiểu Hầu Tử một chút, lại cố nén lửa giận không biết tại sao lại sôi trào bên trong cơ thể kia lại.
Người ở dưới mái hiên không cúi đầu không được, khỉ phe đối phương ỷ vào sức mạnh nhân loại, không còn cách nào.
- Mày sao vậy, mày sao vậy chứ!
Rốt cuộc lão đạo cũng chạy tới, ôm tiểu Hầu Tử vào trong lòng, đưa tay gõ ở trên đầu tiểu Hầu Tử một cái.
Sát khí trên người tiểu Hầu Tử cũng theo đó mà hơi ngưng lại, cuối cùng giống như một trái banh bị xì hơi, để mặc cho lão đạo ôm lấy mình, nhưng đầu nhỏ lại liếc về phía bên kia, không thèm nhìn tới cái tên đứng ở cửa tiệm kia.
- Đều là bạn bè của ngài sao?
Hầu Lượng Lượng rất cung kính hỏi Châu Trạch.
Châu Trạch gật đầu một cái.
- Vậy tôi phải lại thêm hai phần thức ăn.
Sau khi Hầu Lượng Lượng nói xong, lại trợn mắt liếc nhìn tiểu Hầu Tử, lúc này mới xoay người lần nữa quay về nấu cơm.
Nói thật, làm khỉ còn có thể làm đến biết điều như vậy, biết tiến biết lui, hiểu rõ cương nhu, hầu tinh đúng thật là khỉ thành tinh mà.
Hứa Thanh Lãng chậm rãi đi tới, cười nói:
- Anh ta biết làm món óc khỉ sao?
- Anh ta chỉ là một con khỉ.
- Há, ha ha, vậy xem ra là không được ăn món óc khỉ rồi.
- Không ăn được của hiếm thôi.
- Nhưng cơm do động vật hoang dã làm, cũng có thể miễn cưỡng được gọi là của hiếm chứ?
- Chít chít chi!
Tiểu Hầu Tử thấy bọn họ lại thảo luận chuyện ăn món này ở ngay trước mặt mình, lập tức bất mãn kêu lên mấy tiếng.
- Ba!
Lão đạo lại vỗ đầu tiểu Hầu Tử một cái:
- Không ăn, không ăn, nhìn mày tức giận kìa, đến mức đó sao!
Lão đạo hiểu lầm rồi, ông ta cho là tiểu Hầu Tử tức giận là bởi vì chuyện ăn món óc khỉ.
- Vào đi thôi, nhân lúc bên trên còn chưa kịp xử lý, có thể đi tham quan một chút.
Châu Trạch dẫn lão Hứa cùng với lão đạo vào trong tiệm.
- Chít chít chi! ! ! ! !
Tiểu Hầu Tử lại kêu lên, móng vuốt nhỏ chỉ vào nữ yêu hầu hiện còn đang hôn mê nằm ở sàn trên thảm.
Đan Đan, sau khi bị Châu Trạch đánh bại, đã biến trở về hình người, nhưng chính bởi vì như vậy, cho nên để lộ ra dáng vẻ hết sức đáng sợ, nhất là trên đầu, bị đâm ra hai cái lỗ, lúc này còn có chút vết máu thấm ra từ bên trong.
Đây là còn may do tố chất thân thể của yêu tộc rất cường hãn, đổi thành những người khác bị mở đầu giải phẫu sau đó lại trực tiếp ném trên đất như vậy, sớm đã chết đến mấy lần rồi, nhưng cô nàng nữ yêu hầu này vẫn có thể cắn răng chịu đựng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận