Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1199: Một vòng luân hồi (2)

Châu Trạch trầm mặc.
Qua hồi lâu, lúc xe chạy lên cao tốc, Châu Trạch mở miệng nói:
- Thù, vẫn phải là báo.
Khóe miệng Hứa Thanh Lãng lộ ra vẻ mỉm cười, liếc mắt nhìn Châu Trạch, nói:
- Tôi cũng không phải là đang lấy lui làm tiến.
- Tôi hiểu rồi.
- Được rồi, nếu quả thực không được, tôi đi nghiên cứu một số tài liệu làm đồ ăn dã ngoại.
Thuận lợi cho lúc chạy trốn, tiện nấu cơm.
- Đúng, hẳn nên là thái độ này.
- Chẳng qua là, không cần lo lắng, chuyện này, có lẽ sẽ không hỏng bét như vậy.
- Anh có tin định mệnh không?
Châu Trạch lắc đầu một cái:
- Tôi không tin định mệnh, nhưng tôi tin lão đạo.
...
- Mẹ nó chứ, sao mạng của tôi lại khổ như vậy chứ!
Đến lối vào cầu thang lầu hai, lão đạo quỳ ngồi ở chỗ đó, biểu cảm chán nản.
Cô bé con đó.
Cô bé con chỉ mới gặp mặt một lần mà đã nói năng khí phách muốn bảo vệ ông ta đó.
Cứ thế mà trúng chiêu như vậy?
Cô bé con hiền lành nói năng nghĩa khí biết bao nha…
Lão đạo thổn thức, thay vì nói ông ta đang thổn thức thay cho Khánh, chẳng bằng nói là ông ta đang thổn thức cho chính mình đi.
Quả nhiên.
Lúc lão đạo dè dặt cẩn trọng nhìn xuống lão đầu đang đứng ở trong góc ở bên dưới.
Phát hiện lão đầu đó cũng vừa đúng lúc ngẩng đầu lên.
Đang nhìn ông ta.
Lão đầu đã bị tiệm sách ép chết hai lần.
Đã sớm kết thành tử thù.
Mối thù này.
Không cách nào hóa giải.
Cho nên.
Lão đạo cũng không có ý định quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Tay, là hình dáng của nghệ thuật của ông ta.
Mà hiện tại.
Tay của lão đạo đã đặt ở vị trí đũng quần của mình.
Giống như cảnh sát lúc gặp phải cướp, sẽ theo thói quen để tay bên hông chuẩn bị rút súng.
Ừm.
Lão đạo cũng chuẩn bị rút súng.
Dù cho tác dụng rất yếu ớt, dù là thực sự không đáng nhắc tới, nhưng cuối cùng vẫn phải làm chút gì đó, hoặc có lẽ là, chuẩn bị đi làm chút gì đó.
Lão đầu nở nụ cười với lão đạo.
Trong tiếng cười.
Mang theo oán hận sâu đậm!
Lão thái bà ở bên cạnh lão đầu đưa tay dời lớp lông dính vết máu trên mặt mình ra.
Cũng nhìn về phía lão đạo.
Sau đó.
Bà ta gần như là theo thói quen tiếp tục động tác mới vừa rồi của lão đầu.
Đây là hiểu sai ý nghĩa.
Cũng có thể là bắt chước đến nghiện.
Hoặc là.
Bà ta chỉ đơn thuần là muốn hả giận giúp lão đầu bên cạnh mình.
Ông ta hận người nào.
Bà ta cũng lập tức hận người đó.
Ông ta muốn cho ai chết.
Bà ta cũng lập tức khiến cho kẻ đó phải chết!
- A a a a a! ! ! ! !
Lão thái bà che mắt.
Lại nhảy tưng lên.
Cơ thể lão đầu bỗng nhiên run lên.
Khung cảnh lần trước lúc ông ta chết đi lại bắt đầu hiện lên lần nữa.
Ông ta đột ngột tỉnh táo lại.
Hướng về phía lão thái bà ở bên cạnh – người có cảm giác thân thiết kia mà gọi:
- Không được, dừng lại! Mau dừng lại! Dừng lại, dừng lại, dừng lại đi! ! !
- Ba!
Vừa nói.
Một cái tát vỗ vào đầu của lão thái bà.
Lão thái bà hơi kinh ngạc mà tạm dừng động tác, ngước mặt nhìn lên, giống như một nàng dâu nhỏ đã làm sai chuyện gì đó vậy.
Lão đầu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc ngẩng đầu lên lại.
Lại kinh ngạc ở chỗ.
Bởi vì.
Lão đạo đã biến mất rồi…
Đôi mắt lão đầu trợn trừng thật to.
Giờ khắc này.
Trong lòng ông ta có một loại cảm giác rất khó tả.
Phảng phất như.
Lại một vòng số mệnh luân hồi mới được mở ra.
...
Aish, mình lại lên trên đỉnh Thái Sơn xem mặt trời mọc nữa rồi…
Ồ.
Tại sao mình lại nói là “lại”?
Vào giờ phút này.
Lão đạo đang nằm ở trên đỉnh Thái Sơn.
Chung quanh.
Là vách đá thẳng đứng cao ngất, càng xa xăm, chính là biển mây bay lượn.
Nơi này.
Gió có chút lớn, thổi cho quần áo không ngừng bay lượn phần phật.
Lúc này lão đạo có chút thả lỏng, tay cũng không tiếp tục nắm vũ khí của mình nữa.
Cái gọi là trước lạ sau quen, đây cũng là lần thứ hai tiến cung rồi, sau khi không còn loại cảm giác quỷ bí đè ép nữa, cũng đã cảm thấy tràng cảnh trước mắt này, thật giống như cũng không có gì nghiêm trọng cả.
Lão đạo còn nhớ rõ ràng chuyện lần trước, cũng ở ngay trên đỉnh núi này, chính mình đã nằm cả ngày, ngay từ đầu còn lo lắng đề phòng sẽ có chuyện gì đó phát sinh, sau đó khẩn cầu chuyện xảy ra nhanh một chút đi, đừng cứ tiếp tục để cho trái tim ông ta treo lên như vậy, sống hay chết thì nhanh chóng cho một lời thống khoái đi!
Bây giờ.
Một ít tiểu tình cảnh này.
Coi như vẩy nước thôi.
Không đáng nhắc tới nữa rồi…
Lúc trước, sau khi chuyện được giải quyết, mọi người cùng nhau thoát ra từ trong cái huyễn cảnh kia, lão đạo còn từng đặc biệt đi tìm mấy người kia hỏi xem thử các người ở nói đó có cảm giác gì?
Sau khi lấy được câu trả lời của những người khác, lão đạo theo bản năng cảm thấy, hình như bản thân thực sự có chút vô cùng thả lỏng.
Ban đầu, lúc ông ta đùa giỡn với đám người ông chủ và luật sư An, có từng nói lúc này bản thân cũng đã có cống hiến rồi, thế nhưng tuyệt đối không phải là đang nói đùa, mà là bắn tên có mục tiêu thực sự.
Tuy nói, bản thân lão đạo cũng không biết được bản thân đã cống hiến được gì.
Trong mây mù.
Thật ra thì đang không ngừng quay cuồng, một bóng đen đang dần dần thành hình.
Nhưng từ trên người cái bóng này, lại có dính một sợi tơ màu vàng kim, giống như là bị kẹt lại vậy, song phương bắt đầu một trận đấu sức.
Năng lực của lão đầu, thật ra thì chính là ném một người còn sống sờ sờ vào bên trong một ảo cảnh độc lập, từ đó “chỉnh” chết đối phương.
Tất cả những thứ bên trong huyễn cảnh.
Đều là hình chiếu căn cứ vào chỗ sâu nhất trong linh hồn con người mà triển khai ra, thậm chí có lẽ nó còn hiểu rõ về bạn hơn chính bản thân bạn, bởi vì nó phản ánh sự thật, không mang theo bất kỳ sự thiên vị tình cảm nào, giống như là một chiếc gương vậy.
Đây là một loại lý giải về “huyễn cảnh” và “tinh thần lực” ở cấp độ cao hơn luật sư An.
Chẳng qua là.
Nội dung cốt truyện.
Hình ảnh.
Vào giờ khắc này.
Lại lần nữa bị kẹt lại…
Giống như đĩa VCD bị kẹt lại, lại lần nữa xuất hiện những điểm bông tuyết chằng chịt, toàn bộ cái máy cũng đều đang vang lên tiếng “két két”.
Mọi người thường nói ngẩng đầu ba thước có thần linh, đây là một câu nói thực sự rất trái với lương tâm, nhưng rất nhiều người cũng vẫn đều giữ kín như bưng về sự thật này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận