Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 960: Thiểm cẩu! (1)

Di thể của Lữ Diệu Tổ nằm ở trong tủ lạnh, trên vách tường bốn phía, tất cả đều là vòng hoa và câu đối phúng điếu, từ các đơn vị công ty khác nhau, thật ra thì, thông thường thứ đồ chơi này đều là để cho người sống xem.
Nhất là ở trong những buổi tưởng niệm, những câu đối phúng điếu này đều là dựa vào thân phận của người viếng mà sắp xếp thứ tự, tiến hành trưng bày, người chết đã qua đời, người sống vẫn tiếp tục diễn.
Châu Trạch mở tủ lạnh ra, lật di thể của Lữ Diệu Tổ lại.
Nếu bên ngoài vừa mới xuất hiện loại kịch tình như vừa rồi.
Cũng rất dễ dàng khiến người ta sinh ra một chút suy đoán đối với nguyên nhân cái chết của lão nhân gia Lữ Diệu Tổ.
Châu Trạch không phải là nhân viên nghiệm xác, nhưng dựa vào kinh nghiệm, vẫn có thể nhìn ra một chút gì đó.
Trên thực tế, những thứ có thể thấy được từ trên người Lữ Diệu Tổ, thật sự rất nhiều rất nhiều, bởi vì dấu vết này thực sự rất rõ ràng, ông ấy hẳn là mắc bệnh ung thư mà chết, trên người còn lưu lại rất nhiều vết tích sau khi chữa trị.
Ít nhất, Châu Trạch không tìm ra vết tích mưu sát.
Hơn nữa, nhìn biểu hiện sau khi lão nhân gia Lữ Diệu Tổ đến tiệm sách, bộ dạng cũng không giống như ông ấy đã bị mưu sát.
Thả di thể trở lại, đóng tủ lạnh lại, Châu Trạch nhìn lướt qua con sư màu đen ở bên cạnh tủ lạnh, phía trên buộc dây đỏ, chắc là vật chôn theo của lão nhân gia Lữ Diệu Tổ.
Lão nhân gia múa sư cả đời, bồi táng thứ này theo, cũng coi như thích hợp.
Thậm chí, ở trên cái bàn bên cạnh, lại còn có nồi chén gáo chậu được sắp xếp thật chỉnh tề.
Nhìn như vậy, không giống như muốn đưa đi hỏa táng nha, chẳng lẽ muốn bí mật đi chôn cất?
Chẳng qua là, chuyện này cũng không có quan hệ gì với anh.
Coi như người ta thực sự đi chôn cất, Châu Trạch cũng sẽ không buồn chán đi gọi điện thoại báo cáo.
Không phát hiện đầu mối có giá trị gì, Châu Trạch chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi linh đường, nhưng anh đã có thể đoán được đại khái, thứ đã phát ra âm thành sư hống trước đó, hẳn là ở trong phạm vi căn nhà này.
Tòa nhà phong cách phương tây này có ba tầng, xây dựng rất khí phái, tầng dưới cùng là phòng bếp phòng khách, chẳng qua là Châu Trạch không từ tầng dưới cùng đi lên, mà là trèo tường, trực tiếp lên nóc nhà.
1/3 mái nhà là một cái kho nhỏ bằng thủy tinh, phía trên là một tấm vải đen phủ lên, Châu Trạch đi tới, vén miếng vải đen lên, dưới ánh trăng, nhìn thấy bên trong đều là sư tử.
Một phần, rõ ràng là đã lâu lắm rồi, có chút cũ nát, một phần, là hẳn là mới, chưa từng dùng tới.
Bên trên nhà kho còn có một cái khung ảnh, bên trong có không ít hình cũ, phần lớn là thời điểm diễn xuất, bên trong là Lữ Diệu Tổ khi còn trẻ.
Bên trong một tấm ảnh trong đó, Châu Trạch còn nhìn thấy ảnh chụp chung của Lữ Diệu Tổ còn chưa thay quần áo dắt tay Lữ Văn Thành còn nhỏ.
Châu Trạch đi dạo một vòng trong đó, cũng không phát hiện dị thường gì, bên kia nóc nhà có bậc thang, có thể trực tiếp xuống đến ban công tầng ba, lúc Châu Trạch đi xuống, cách rèm cửa sổ bên kia, có thể nghe được Lữ Văn Thành đang gọi điện thoại ở trong phòng, chẳng qua là không đợi Châu Trạch nghe được cụ thể ông ta đang nói gì, ông ta đã rất kích động mà cúp điện thoại.
Lui về sau mấy bước, nép người, Lữ Văn Thành đẩy cửa phòng ra.
Rất kích động nhanh chóng đi ra.
Đi thẳng xuống lầu.
Châu Trạch nhìn lướt qua bóng lưng rời đi của đối phương, không theo sau, mà là đi thẳng vào phòng sách của người ta.
Đúng là phòng sách, sửa sang rất sang trọng, không có chút khiêm tốn nào, nhất là cái két sắt lớn dựng chính giữa tường, cố định ở vị trí vách tường và mặt đất, giống như là dán lên trán một tờ giấy, trên đó viết "lão tử rất có tiền" .
Thảm, đồ trang trí ở trên tường, bao gồm mấy bức tranh kia, không đến nỗi là giá trên trời, nhưng mỗi một cái cũng đều có giá trị không nhỏ.
- Múa sư lợi hại như vậy sao?
Châu Trạch đi tới trước bàn làm việc, bên trên rất sạch sẽ, không có giấy tờ hay đồ vật gì, thật đúng là một món đồ trang trí đơn thuần.
Nhìn một hồi, vẫn là không phát hiện ra điểm dị thường gì, Châu Trạch hít sâu một hơi, lại thở ra một cách nặng nề.
Mấu chốt nhất vẫn là âm thanh sư hống đó, xuất hiện một lần sau đó lại không phát có động tĩnh gì nữa.
Chẳng lẽ, nói thế nào sáng ngày mai cũng phải đến hội chùa chơi trò diều hâu ăn gà con?
Hôm nay, ông chủ Châu thật sự rất muốn vào giải quyết hết thứ kia một lần và mãi mãi.
- Chậc chậc.
Cắn răng.
Châu Trạch buông tha.
Vẫn quyết định rời đi.
Chẳng qua là.
Lúc Châu Trạch mới vừa đi ra khỏi gian phòng.
Lại chợt nghe được một tiếng quát khẽ, hẳn là ở vị trí tầng trệt.
Châu Trạch không trèo tường đi xuống, mà là đi cầu thang xuống, trong phòng khách ở tầng trệt, bốn người đàn ông gầy gò đang tiến hành luyện tập múa sư hai người một tổ.
Động tác đều nhịp, mặc dù không lắp thiết bị, nhưng ánh mắt cùng động tác, đều rất lưu loát, đều rất đúng chỗ.
Đây là một nhóm người làm việc dưới sự quản lý thật sự, coi như là nền tảng của nghề múa sư này.
Chẳng qua là, Châu Trạch không nhìn thấy Lữ Văn Thành.
Bởi vì Lữ Văn Thành là người sống, không phải là quỷ, mà Châu Trạch cũng không phải là một người từng luyện võ, cho nên không biết được bản thân Lữ Văn Thành đến cùng là có múa sư được hay không?
Con trai kế thừa nghiệp cha vốn là chuyện thường, nhưng Châu Trạch lại luôn cảm thấy, Lữ Văn Thành không giống loại người sẽ sẽ dốc hết tâm sức để luyện tập múa sư.
Châu Trạch còn nhìn thấy người "mẹ" đó của Lữ Văn Thành, hình như là đã đốt xong tiền vàng bạc trở lại, từ lúc ở trong phòng khách, mấy người luyện công ở trong phòng khách đồng thời khom lưng cúi chào với cô ấy, thái độ rất cung kính.
Không cần biết trong đầu nghĩ như thế nào đi, ít nhất công phu mặt mũi đã đầy đủ, hơn nữa đây còn là thời điểm không có người ngoài ở chỗ này.
Châu Trạch đứng ở cửa thang lầu bên này, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, không phải là Lữ Văn Thành mới vừa đi xuống sao, chẳng lẽ là có chuyện gì đó nên đi thẳng ra ngoài?
Bạn cần đăng nhập để bình luận