Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1452: Phùng Tứ đầu hàng (1)

Nói đến chuyện này cũng buồn cười, Phùng Tứ lúc trước khi vẫn còn là tuần sứ, còn muốn giữ chút giá gì đó.
Bây giờ anh ta đã là một gã đai vàng, cũng đã tình nguyện bỏ qua hết tất cả mà đầu hàng rồi.
Chẳng qua là, toàn bộ những chuyện này đều không nằm trong lời nói, không cần phải nói ra, đều nằm ở trong bia cả rồi.
- Tôi cùng một gã đai đỏ khác phụ trách dọn dẹp sàng lọc khu vực này, hành động đại thanh tẩy lần này, đoán chừng dương gian sẽ có không ít quỷ sai và bộ đầu bị dọn dẹp đi.
Rốt cuộc thì quỷ sai và bộ đầu của dương gian đã hủ hóa đọa lạc thành dáng vẻ gì, trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ cả.
Có người phật hệ, có người “tu tiên”, có kẻ ngồi không ăn bám, có kẻ không có lý tưởng, thậm chí, còn có một ít thế lực của địa ngục trực tiếp quy phục trở thành tai mắt và nanh vuốt cho những thế lực ở dương gian kia.
Từ địa ngục đến dương gian, âm ti phân tán đã lâu, lại nghênh đón một lần nạo xương trị độc triệt để, tuy nói việc tự mình thanh lý chắc chắn sẽ hao tổn không ít nguyên khí, nhưng sự thay đổi do việc tập trung quyền lực mang tới tuyệt đối sẽ cực kì rõ ràng.
Loại chuyện như một mình Doanh câu đuổi theo Sở Giang Vương chạy khắp địa ngục, cuối cùng cũng dứt khoát dừng lại ở trên tường thành của chủ thành âm ti sau đó chém giết lẫn nhau, rất khó có thể xuất hiện nữa rồi.
Tuy nói trong rất nhiều tình huống, loại chênh lệch cấp bậc giữa một Diêm Vương và một phán quan, rất giống như kiến so với voi, nhưng rất nhiều con kiến tập hợp lại cũng có thể cắn chết được con voi đấy.
Uống hết bốn chai bia, hai người đều rất ăn ý không gọi thêm.
Phùng Tứ đứng lên, phủi phủi y phục của mình một cái, phá hỏng hình tượng của một lão đầu tử, thật ra thì cùng không có gì thú vị cả.
Mỗi lần anh ta hoàn dương đều tùy tiện tìm một bộ nhục thân, nam nữ đều không giới hạn, ngược lại thì ở trên dương gian mỗi thời mỗi khắc đều có người chết, tìm một bộ nhục thân thích hợp thực sự không tính là một chuyện khó khăn đi.
- Ở phía bên địa ngục đã phong tỏa gần một năm rồi, khôi phục lại chưa?
Luật sư An hỏi.
Một năm qua, biết bao nhiêu vong hồn vốn nên được đầu thai đã bị tan thành mây khói.
- Sắp rồi.
Luật sư An gật đầu một cái.
Thật ra thì chuyện đi đầu thai này, chẳng qua chỉ là tàn nhẫn đối với người sống vừa mới chết đi thôi, nhưng cũng sẽ không thực sự ảnh hưởng đến đại cục.
Nếu quả thực không được, đưa một ít súc sinh từ trên Súc Sinh đạo bổ khuyết vào là xong chuyện rồi.
Lúc trước, đều là vong hồn của những kẻ đại gian đại ác sẽ bị tiến vào Súc sinh đạo, bây giờ thì lại ngược lại, những kẻ vốn nên đường Súc Sinh Đạo lại phải bù ngược về Nhân Gian Đạo.
Nếu như loại tình huống này còn tiếp tục kéo dài thêm, súc sinh ở nhân gian, chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều rồi.
Phùng Tứ sờ túi một chút, móc ra một gói Đại Tiền Môn, xem ra khi còn sống lão già luộm thuộm này cũng là một dân hút thuốc đi. (thương hiệu thuốc lá)
Luật sư An thanh toán tiền, nhận lấy thuốc lá từ trong tay Phùng Tứ, hai người ngậm thuốc trong miệng bắt đầu đi về.
Khói có chút cay cổ họng, nhưng thuốc đủ mạnh.
- Trương lão đầu cũng đã trở thành phán quan, một gã đai đỏ.
Một vị đai đỏ, là cấp bậc thấp nhất ở trong phán quan.
Thật ra thì, về phần lý lịch, Trương lão đầu tuyệt đối đủ.
Chỉ tiếc, không đẹp.
Nghe Phùng Tứ nói, lúc phán quan mới nhận đai định ra cấp bậc, Đại Trường Thu ngồi ngay ngắn ở trên ghế thủ tọa, phía dưới, là hơn ngàn phán quan mới tấn cấp, đứng xếp hàng, từng bước từng bước đi tới trước mặt Đại Trường Thu.
Đại Trường Thu lại dựa vào ánh mắt của mình, hơi kết hợp thêm một chút với lý lịch của đối phương, lựa chọn đai màu sắc thích hợp mà ban cho bọn họ.
Nguyên khí quan trọng của quốc gia, lại bị tùy tiện chơi đùa thành dáng vẻ này, nhưng bạn không thể không nói, sau khi trải qua một trận đại thanh tẩy này, âm ti hiện tại, còn kém hơn thời điểm của đám Diêm La lúc trước.
Bởi vì trong một đám quá tệ, đây đã là giới hạn cuối cùng rồi.
Chẳng qua là, chuyện phân chia phẩm cấp phán quan lại trực tiếp biến thành chọn người đẹp như thế này, cũng là phần độc nhất rồi.
- Đoán chừng ông chủ cũng đã quay về rồi, có muốn cùng tôi đến gặp ông chủ không?
Phùng Tứ nghe vậy, có chút do dự.
- Đi gặp một chút đi, anh biết đấy, tôi hy vọng anh có thể sống tốt.
Tuy nói lúc trước Phùng Tứ đã từng đâm ở sau lưng anh ta một dao, nhưng lúc đó chính bản thân luật sư An cũng đã bị “tình yêu” làm cho mất não rồi.
Hơn nữa, nếu không phải lúc cuối cùng có Thúy Hoa xuất thủ tương trợ, An Bất Khởi anh ta đã sớm chết ở trong địa ngục rồi.
Lúc trước khi Khánh đuổi giết An Bất Khởi, không phải cũng là Phùng Tứ cứng rắn chống đỡ hay sao?
Quan hệ của hai người, đã sớm méo mó đến không thể nhận ra nữa rồi.
- Có quá sớm hay không?
- Vậy được đi, chờ sau này…
- Tôi chỉ là khách sáo một chút, anh đừng coi là thật chứ.
Luật sư An cười, Phùng Tứ cũng cười.
Hai người cùng quay trở về cửa của tiệm sách.
Lúc này, đứng ở bên ngoài, có thể nhìn thấy Châu Trạch đang ngồi bên cạnh quầy bar, đang vừa bóc đậu phộng vừa ngẩn người.
Đậu phộng vẫn là phần lúc trước luật sư An đặt ở trên quầy bar mà chưa ăn xong.
- Ông chủ.
Luật sư An vào cửa, gọi một tiếng.
Phùng Tứ đi sau theo vào.
Cũng gọi một tiếng:
- Ông chủ.
Vậy cứ coi như là đã làm quen nhà cửa, định quan hệ rồi.
Châu Trạch có chút ngoài ý muốn mà nhìn thoáng qua Phùng Tứ, lần này Phùng Tứ không cố ý ẩn giấu khí tức đi, cho nên Châu Trạch trực tiếp biết được thân phận của anh ta.
Vào lúc này, ông chủ Châu vẫn còn chưa thoát ra khỏi bầu không khí của chuyện về HIV, Phùng Tứ tới, anh cũng chỉ gật đầu chào hỏi một cái mà thôi.
Về phần nói đến chuyện khuyên giải an ủi vẽ ra một cái bánh nướng hứa hẹn ban thưởng quan to lộc hậu gì đó, giao cho luật sư An làm là được rồi, trên phương diện công việc hằng ngày, ông chủ Châu luôn là kiểu có thể làm biếng được thì cứ làm biếng đấy.
Trùng hợp, vào lúc này Hứa Thanh Lãng vừa tắm xong đang đi xuống lầu chuẩn bị rót cho mình ly nước, nhìn thấy có khách tới, hơi có chút bất ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận