Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1327: Phủ Quân hiện thân! (2)

Ai bảo ông khoe tài.
Ai bảo ông tìm thêm phiền phức cho tôi!
Lúc này, lão tử vốn nên ngồi trong bồn tắm mà tắm, lại bị ông khiến cho phải chạy tới nơi này xông tới mức khắp người toàn là mùi khói lửa.
Mà lúc này, trong phòng lại lộ ra cơ thể của một cô gái trẻ tuổi, dưới chân cô gái còn có một con đại kim mao.
- Ông ôm nó đi xuống trước đi, tôi sợ Bối Bối xảy ra chuyện.
- Tôi đưa cô đi xuống trước, trước đừng để ý đến chó nữa cô gái à.
- Không được, nó không đi xuống trước, tôi cũng không đi xuống, tôi không quan tâm, tôi mặc kệ, tôi không thể nào bỏ lại Bối Bối được, trước tiên ông ôm Bối Bối đi xuống đi, Bối Bối xảy ra chuyện tôi cũng không sống được, không sống được!
Lúc này.
Lão đạo cũng chú ý tới bên trong khói đen ở cửa hành lang.
Có một bóng người quen thuộc bước ra.
Không phải là ông chủ nhà mình thì là ai chứ?
Lúc này lão đạo nhếch môi, lộ ra nụ cười, ông chủ tới, có nghĩa là vạn sự đại cát rồi.
Chỉ là hỏa hoạn mà thôi, đối với ông chủ mà nói, đó còn tính là vấn đề sao?
Nhưng rất nhanh.
Lão đạo đã phát hiện ra có vấn đề.
Mặt của ông chủ, cực kì u ám, cũng không phải là bị khói hun đến đen, ngọn lửa giận này, đã thực sự bộc phát rồi.
Lão đạo – người có kinh nghiệm phong phú trong việc dò xét bên bờ vực tử vong – lập tức nảy sinh cảnh giác.
Tệ rồi.
Ông chủ nổi giận!
- Ông chủ, anh tới...
- Ầm!
Châu Trạch một cước đạp tới.
Lão đạo kinh ngạc nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa kia bị ông chủ nhà mình một phát đạp bay.
...
Trên mái của căn nhà ở đối diện với khu dân cư phát sinh hỏa hoạn kia.
Có chỉ một con khỉ bẩn thỉu ngồi ở nơi đó.
Trên mặt của nó mang một chiếc mặt nạ màu bạc, trên cổ mang một cái chuông lục lạc, ngang hông còn buộc một người giấy lớn bàn tay người trưởng thành.
Lúc này.
Con Hầu Tử bẩn đang mang mặt nạ chơi đến vui vẻ.
Nhưng đột nhiên.
Nó chợt tháo mặt nạ xuống.
Mà sau đó, cơ thể bắt đầu không ngừng lui về phía sau.
Phun ra mấy ngụm máu.
Sau khi tháo mặt nạ xuống, có thể phát hiện ánh mắt của con khỉ này ngu ngơ si ngốc, không có bất kỳ loại linh tính nào thuộc về đặc trưng của loài khỉ, càng giống như một vật ngu xuẩn vô tri vô giác hơn.
Vào lúc này, người giấy buộc bên hông Hầu Tử bẩn rơi xuống, bay lơ lửng ở trong không trung.
- Cực khổ cho mày rồi.
Một giọng nói già nua vang lên.
Trong ánh mắt đục ngầu của Hầu Tử bẩn, bỗng nhiên xuất hiện vẻ tỉnh táo trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại lập tức khôi phục về dáng vẻ đục ngầu.
- Chít chít chi! Chít chít chi! Chít chít chi!
Hầu Tử bẩn giống như là như phát điên.
Bắt đầu điên cuồng đánh nhau với không khí ở trước mặt.
Nó không ngừng nhảy lên, giơ hai cánh tay lên bắt lấy, sau khi tiếp đất lại nhảy bật lên, tiếp tục bắt lấy, điên điên khùng khùng, không biết mệt mỏi.
Giống như hiện tại đang có một con chim – thứ căn bản không tồn tại – đang quanh quẩn trên đỉnh đầu của nó, hơn nữa con chim kia lại còn giống như đang chờ cơ hội mổ cắn nó, thỉnh thoảng trong cổ họng Hầu Tử phát ra tiếng “Tê tê tê”, sau đó lui về phía sau.
Người giấy tiếp tục bay lơ lửng ở nơi đó.
Ông ta một hồi thì nhìn ngọn lửa cháy ở tòa dân cư đối diện một.
Một hồi lại nhìn con Hầu Tử bẩn đang đánh nhau với không khí một chút.
Bởi vì là người giấy.
Cho nên không có biểu cảm gì.
Nhưng trên người.
Lại tràn ngập tử khí cực kì nồng đậm.
Giống như là một chiếc quan tài đã mục nát đến cực điểm.
Lại lần nữa bị kéo đến dưới ánh mặt trời, bắt đầu được soi sáng!
- Chít chít chi! ! ! ! !
Bỗng nhiên Hầu Tử bẩn nhảy lên còn cao gấp đôi so với trước kia.
Sau đó hai tay bắt được cái gì đấy.
Sau khi hạ xuống, thì ghìm chặt thứ kia ở dưới chân của mình.
Ngay sau đó đưa miệng xuống.
Bắt đầu liều mạng cắn xé.
Thứ nó cắn.
Vẫn chỉ là không khí.
Nhưng trong quá trình này.
Dường như có tiếng chim rít lên.
Cùng với đó.
Ở dưới chân Hầu Tử bẩn.
Cũng có một làn khói mù màu vàng kim nhàn nhạt bắt đầu tràn ngập.
Thế nhưng trong nháy mắt lại cuốn theo chiều gió, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện.
- Chít chít... Ha ha ha...
Hầu Tử bẩn ngẩng đầu lên.
Vừa chảy tràn nước miếng vừa nhìn người giấy đang trôi nổi lơ lửng ở trước mặt mình.
- Cực khổ cho mày rồi.
Người giấy lại lặp lại câu nói này.
Hầu Tử bẩn tiếp tục cười ngây ngốc.
Ngồi xuống.
Bắt đầu thở hồng hộc.
Người giấy trôi nổi đến lan can của sân thượng.
Cùng với việc xe chữa cháy đã tới, thế lửa đang bắt đầu được không chế, tạm thời không còn nguy cơ lan rộng nữa.
- Áo liệm con đã nhận được.
- Người chết theo cũng đã sớm tìm xong cho con rồi.
- Tiếp theo.
- Con.
- Có thể đi chết rồi.
Người giấy ngẩng đầu lên.
Một ngọn lửa màu xanh bắt đầu bốc lên.
Mà khi ngọn lửa này xuất hiện.
Cảnh vật bốn phía đều bắt đầu trở nên ảm đạm xuống.
- Thời đại thuộc về Thái Sơn đã hoàn toàn kết thúc hay chưa, tôi không muốn quan tâm.
- Nhưng loại con cháu vô lương tâm như thế này.
- Ắt… phải… đi… chết…
Người giấy phát ra một tiếng thở dài.
Ném ngọn lửa màu xanh lam trong tay về phía trước.
Buồn bã nói:
- Con chết đi… Đệ nhất… còn có thể… có… chút hy vọng…

Địa ngục rất lớn, nhưng phần lớn các khu vực, cũng đều rất hoang tàn.
Nó không có những tòa nhà chọc trời cao chót vót trong tầng mây, cũng không có mạng lưới giao thông và đường cao tốc dày đặc, nó cứ lặng lẽ ở nơi này, thể hiện chủ đề hoang tàn nhất quán từ xưa tới nay.
Nhưng sân khấu của địa ngục, lại khá lớn, tỷ như lúc này, hình ảnh một con vượn với cơ thể khổng lồ tức giận tấn công thành, ở dương gian, thật sự không thể nhìn thấy nó được.
Coi như dương gian có một con khỉ kinh khủng như vậy, người ta cũng không dám không chút kiêng kỵ như vậy.
Mà ở địa ngục, có thể thấy được, địa ngục, không chỉ là nơi thu lấy vong hồn của dương gian, đồng thời, cũng là một nơi có thể càn rỡ không kiêng kỵ bất cứ điều gì, là một nơi để phát tiết giống như… bãi phế liệu.
Phùng Tứ vẫn trốn ở trong thi thể của con thằn lằn bạch cốt này, thi thể này cũng khá lớn, lớn đến có thể để cho anh ta ẩn nấp được rất lâu, không tầm thường chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận