Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 831: Khởi đầu!

Lão Trương đi ra khỏi Starbucks, cầm trong tay hai cốc cà phê, ngồi lên trên xe cảnh sát của mình, đưa một cốc cho Nguyệt Nha đang ngồi trên ghế phụ.
Nguyệt Nha nhận lấy cà phê, chậm rãi xoay xoay trong tay.
Trời rất lạnh, không phải mỗi quỷ sai đều có thể kháng lạnh giống như Châu Trạch, Châu Trạch chỉ là một trường hợp đặc biệt, trên thực tế, phần lớn quỷ sai vẫn chỉ có thân thể người bình thường mà thôi.
- Vất vả cô.
Lão Trương hơi áy náy nói.
- Vì nhân dân phục vụ.
Nguyệt Nha cười đáp một tiếng, không có cách nào, khi lão Trương đến tiệm cà phê internet nói rõ ý đồ đến đây, Trịnh Cường và Lưu Sở Vũ trực tiếp giả bộ như không nghe thấy, bọn họ mới lười đi chơi trò chơi trinh thám gì.
Dựa theo ý tứ thủ lĩnh, qua trận này sẽ có một chuyện lớn xảy ra, bọn họ muốn nghỉ ngơi một chút.
Nếu không phải nể tình lão Trương cũng giống như bọn họ, đều là một trong năm quỷ sai thuộc hạ của thủ lĩnh, nói không chừng bọn họ đều sẽ nói lời châm chọc.
Cuối cùng vẫn là Nguyệt Nha không có cách nào, chỉ có thể chủ động gật đầu với lão Trương, ý bảo mình có thể đi điều tra vụ án với anh ta.
Dù sao cũng là chuyện thủ lĩnh đã phân phó, nếu ba người thật sự không có một ai phối hợp, cũng không tiện nói lại với bên chỗ thủ lĩnh.
Lão Trương uống một ngụm cà phê, dùng mu bàn tay lau miệng.
Nói:
- Thật ra, chuyện này không phải tôi già mồm cãi láo, nếu như là vụ án bình thường, tôi sẽ tự điều tra, cũng sẽ không định phiền toái đến đây.
- Tôi chỉ cảm thấy trong vụ án này có một chút vấn đề, cho nên mới nghĩ đến tìm người giúp đỡ, hơn nữa chuyện này tôi xử lý rồi, thật sự tiện lợi cho mọi người.
- Vậy sao anh không nói rõ với thủ lĩnh?
Lão Trương lắc đầu:
- Dù sao không có chứng cứ gì, chỉ dựa vào trực giác của tôi.
Trực giác của một cảnh sát hình sự già mấy chục năm.
- Hoặc là, trước đó anh đã lấy chuyện như vậy làm phiền thủ lĩnh rồi?
Nguyệt Nha nói ra chân tướng rồi.
Lúc trước trong một khoảng thời gian cực kỳ dài, cho dù là khi lão Trương còn sống hay sau đó, anh đều thích tìm Châu Trạch đến hỗ trợ phá án.
Ông chủ Châu nhiều lần không thể không bịt mũi theo, nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần, ông chủ Châu luôn luôn lười biếng quen rồi chỉ có thể kính trọng lão Trương từ xa.
Lão Trương liếm liếm môi, hơi xấu hổ.
- Là bốn người mất tích đúng không? Người nhà chưa hề báo án, đều là đồng nghiệp hoặc hàng xóm báo án?
- Đúng, cho nên số lượng mất tích này chắc còn nhiều hơn, dù sao không phải mỗi một đồng nghiệp mỗi một hàng xóm đều nhiệt tình như vậy.
- Thật ra sự tình rất đơn giản, nếu như người nhà không thừa nhận người thân mất tích, cứ bắt luôn, tra khảo một chút, không phải có thể rồi sao?
- Hiển nhiên, ít nhất người nhà của bốn người này chắc biết rõ tình hình, người đột nhiên không còn, cũng không báo án, rất rõ ràng.
Lão Trương ho khan một tiếng.
- Hả!
Nguyệt Nha chợt hiểu ra:
- Không ngờ như thế, ngài không muốn ô uế tay mình?
- Tôi khác mọi người.
Lão Trương thở dài:
- Nói thật, tuy rằng tôi cũng là quỷ sai, nhưng không khác gì người bình thường, không phải tôi có đạo đức thích sạch sẽ gì, tôi cũng không phải người cổ hủ như vậy, nhưng nếu tôi đi làm, sẽ dễ dàng lưu lại nhiều dấu vết, đến lúc đó có thể biến sự tình thành càng thêm phiền toái.
- Rất nhiều khi, chuyện của Châu Trạch tôi đều không giúp được gì, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn xem, hoặc hỗ trợ làm chút chuyện chân chạy;
- Có đôi khi tôi cũng cảm thấy thua thiệt cậu ấy rất nhiều, dù sao không nói đến khi tôi còn sống cậu ấy đã giúp tôi bao nhiêu lần, nếu như không có cậu ấy, hiện giờ tôi cũng không thể tiếp tục ngồi trong xe cảnh sát.
Nguyệt Nha hừ một tiếng.
Môi vừa hé.
Phun ra mấy cây ngân châm, rơi vào trong tay.
- Không nhất định nha, nói không chừng, tác dụng của anh còn lớn hơn mấy người chúng tôi đó.
- Sao có thể?
- Không có gì không thể cả, nói thật ra, bây giờ chúng tôi chỉ làm mấy việc chân chạy cho thủ lĩnh mà thôi.
- Lấy tính cách của thủ lĩnh, nếu không có luật sư An kia kế hoạch và sắp xếp, khả năng anh ấy cũng không nghĩ tới thu quỷ sai làm thuộc hạ, cũng lười bồi dưỡng và đề bạt cái gì.
- Khả năng, anh ấy càng cảm thấy hứng thú với ra ngoài đi dạo một vòng, lại kéo hai đại yêu về.
- Haizzz.
- Anh cũng vừa thấy được thứ có dáng dấp giống con lười kia rồi đi?
- Mấy quỷ sai chúng tôi tụ tập lại cũng không phải là đối thủ của người ta.
- Chúng ta so sánh với một đầu súc sinh, khả năng ưu thế chính là chúng ta có thể nói, có thể trao đổi.
- Thêm vào đó.
- Người châu Âu quay phim, cũng phải chú ý nhân vật trong đó để người da đen hay người châu Á đi vào, được gọi là cái gì nhỉ?
- A đúng rồi, gọi là chiều hướng chính trị.
Nguyệt Nha ý vị sâu xa nhìn lướt qua lão Trương.
Giơ tay vỗ vỗ bờ vai anh ta.
Thật hiển nhiên.
Ý ở ngoài lời là:
Anh chính là chiều hướng chính trị của thủ lĩnh nhà mình.
Lão Trương hơi co quắp, sao vừa trò chuyện đã cảm giác mình thành một nhân vật biểu tượng rồi?
- Cho tôi địa chỉ, tôi đi túm đầu lưỡi hỏi xem.
- Đừng tổn thương người.
- Tôi càng sợ thương tổn mạng người hơn anh.
Nguyệt Nha liếc nhìn anh ta.
- Ừm, trong tiểu khu trước mặt, là một nhà ba người, nhưng đứa con đi học đại học ở tỉnh khác, không ở nhà.
- Hai vợ chồng đều là công nhân xưởng dệt gần đó.
- Người vợ mất tích, người chồng không báo án, nói với người ngoài rằng vợ về nhà mẹ đẻ, nhưng trong xưởng dệt có hai công nhân viên chức là đồng hương với vợ anh ta, không nghe thấy tin tức này nên âm thầm đến đồn cảnh sát báo án.
- Thật đúng là nhiệt tình, dạo này, người như vậy cũng thật hiếm thấy.
Môi trường xã hội hiện giờ chỉ để ý quét tuyết trước cửa nhà mình, nào thèm để ý đến sương trên mái nhà người ta.
- Cũng vừa khéo gần đây án giết vợ hoặc lừa tiền bảo hiểm tương đối nhiều, cho nên khiến cho một số người cảnh giác mà thôi, vì thế căn cứ theo nguyên tắc ổn thỏa nhất, các cô ấy lựa chọn vụng trộm báo án.
- Vậy hiện giờ ông chồng ở nhà sao?
Lão Trương nhìn thoáng qua đồng hồ, gật đầu nói:
- Chắc tan tầm về nhà.
- Tôi cứ cảm thấy, anh còn có một ít chuyện chưa nói với tôi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận