Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1152: Tôi từ chối! (2)

Luật sư An liền lập tức mở miệng nói:
- Lần này anh lên đây, là do muốn giải quyết chuyện về Hào Trư, chúng tôi có thể cung cấp sự giúp đỡ.
- Thật ra thì anh cũng không tổn thất gì, hơn nữa, hai bổn nguyên Hào Trư cũng đã bị chúng tôi loại bỏ giúp anh, tuy nói có thể sẽ ảnh hưởng đến việc anh truy tìm những kẻ bỏ trốn còn lại, nhưng anh cũng đã có những biện pháp khác rồi, đúng không?
- Tại sao? - Canh Thần không hiểu.
- Bởi vì tôi muốn quay đầu là bờ, tôi bị âm ti cách chức rồi, tôi cũng đã nghiêm túc nghĩ lại những sai lầm trong cuộc sống và trong công việc của mình lúc trước, tôi dự định làm lại lần nữa, cố gắng làm người, tiếp tục cống hiến nằm trong phạm vi năng lực của mình đối với sự phát triển hài hòa và ổn định của địa ngục.
Canh Thần lắc đầu, anh ta không tin.
- Bây giờ, có hai con đường, một bên, anh sẽ tiếp tục bị chúng tôi nhốt ở chỗ này, sự giam giữ này, là không có thời hạn.
- Con đường còn lại, chính là hiện tại anh có thể rời đi, nhưng tôi muốn anh thề, sẽ không nói ra những chuyện ở nơi này của chúng tôi.
Luật sư An nói thêm:
- Dùng danh nghĩa người vợ và đứa con gái đã mất của anh mà thề, anh đã có lỗi với bọn họ một lần, cũng đừng thật sự gây lỗi lầm lần thứ hai.
Châu Trạch đau răng một trận, anh cũng cảm thấy lời này của luật sư An có chút ác, quá tàn nhẫn rồi!
Chơi đến mức anh – người đứng ở bên cạnh anh ta, cũng cảm thấy bị hun đen đến thành một đại phản diện rồi.
Nhưng cách nói của luật sư An, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất, thật ra thì, chính là khi dễ người ta là quân tử, người ta là người tốt.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì…
Rõ ràng là Canh Thần không ngốc.
Sự ấm áp đột ngột này, quá quỷ dị rồi.
- Hiện tại, anh dừng ở nơi này lâu thêm một phút, bổn nguyên Hào Trư trên người những kẻ bỏ trốn đang tán loạn ở bên ngoài lại có thêm một phần nguy cơ sẽ bùng nổ, sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm đối với những người bình thường.
Châu Trạch nói.
- Được, tôi đồng ý với các người, tôi có thể dựa theo yêu cầu của các người để thề, tôi có thể coi như chưa từng gặp các người, cũng chưa từng tiếp súc với các người, cũng sẽ không nói những chuyện liên quan đến các người cho bất kỳ ai.
- Nhưng mà.
- Các ngươi cũng phải đáp ứng một điều kiện của tôi.
- Anh nói đi. - Châu Trạch giơ tay lên một chút.
Ánh mắt của Canh Thần rơi đến trên người luật sư An.
Lúc này, luật sư An run lập cập, có một loại cảm giác không ổn ập tới.
- Tôi muốn anh ta, lần này phải đi cùng với tôi, cho đến lúc toàn bộ bổn nguyên của Hào Trư đều bị dọn dẹp sạch sẽ, anh ta phải luôn ở bên cạnh tôi, hành động chung với tôi!
- Tôi từ chối! - Luật sư An.
- Tôi đồng ý. - Châu Trạch.
- ... - Luật sư An.
...
- A, có chuyện gì vậy?
Lão đạo nhìn thấy luật sư An một mình ngồi ngẩn người ở sau quầy bar, có chút hiếu kỳ chạy tới hỏi thăm.
Luật sư An, trong tay cầm ly siêu bự, mượn cà phê giải sầu.
Cà phê rất đắng.
Cà phê hết hạn càng đắng hơn.
Bây giờ là coi như là trong khổ càng thêm khổ*.
(*do từ


= khổ = đắng, nên ở đây là chơi chữ luật sư An vừa khổ vừa đắng)
- Không có chuyện gì, có thể một lát nữa lại phải đi xa nhà rồi.
- Ồ.
Lão đạo nhìn thấy luật sư An không hăng hái lắm, cũng không có ý định tiếp tục hỏi sâu thêm, mà là xoay người, trực tiếp đi mở cửa tiệm sách, ánh mặt trời chiếu vào, một ngày mới cũng đã bắt đầu rồi!
Cầm cái ghế nhỏ, ngồi ở ngay cửa, châm điếu thuốc.
Lão đạo phát hiện dạo này bản thân càng ngày càng thích ngắm mặt trời mọc rồi.
Đây thật ra là một điềm không tốt.
Giống như là một số người thường quảng cáo muốn giữ gìn sức khỏe thì không nên uống nước giải khát mà chỉ nên uống nước ấm vậy.
Trên thực tế.
Chuyện này, chẳng qua cũng chỉ là một loại thỏa hiệp bất đắc dĩ đối với bản thân khi bước vào tuổi trung niên, lúc điều kiện cơ thể bắt đầu suy yếu mà thôi.
Sau đó, lại phải nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, đồng thời còn phải khinh bỉ một câu: “Các ngươi không hiểu cách điều dưỡng cơ thể” đối với loại người kiên trì thói quen uống nước đá.
Nhưng một số thời khắc, thật sự không thể khống chế được, tỷ như.
Lão đạo không thể khống chế sự yêu thích của mình đối với bình minh, luôn cảm giác, sáng sớm bản thân mở cửa tiệm sau đó ngồi xuống đây, là có thể làm cho cơ thể và tinh thần mình ấm áp cả ngày rồi.
Lão đạo nghiêng đầu, nhìn về phía ông chủ - người vẫn luôn ngồi ở trên ghế sô pha kia.
Có lẽ.
Ông chủ đã có loại tâm trạng này từ sớm đi.
Trải qua bận rộn, trải qua vội vã, quay đầu lại, đến cuối cùng mới hiểu rõ, thật ra sự tốt đẹp thật sự vẫn luôn ở ngay bên cạnh mình.
- Luật sư An à, anh không đi ngủ sao?
Lão đạo có chút hiếu kỳ quay đầu lại hỏi.
Luật sư An mở đôi mắt đã hơi đỏ, lắc đầu một cái.
- Ồ.
Lão đạo đứng lên, cầm cây chổi cùng đồ hốt rác lên, bắt đầu đi ra ngoài quét sân.
Cửa của tiệm sách, phải quét dọn, bên trái là vườn rau xanh nhà mình, bên phải là tiệm thuốc nhà mình, tiện tay nên quét luôn đi.
Thật ra thì chuyện này cũng không mệt, so với cái loại này làm quân tiên phomg canh gác mà nói, thực sự không coi vào đâu.
Hơn nữa, lão đạo cũng thật thỏa mãn, có loại cảm giác lão phú hộ mỗi ngày đều bỏ ra chút thời gian đi vòng quanh thăm thú ruộng đất chung quanh nhà mình vậy.
Đời này của ông ta, không có tài sản lưu động gì cả, tiền tài tới dễ dàng, đi cũng dễ dàng, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta không thích tiền, cảm giác chân thực và thỏa mãn mà tài sản cùng sản nghiệp mang đến, vẫn có thể đánh động được tới ông ta.
Chờ đến lúc lão đạo quét dọn xong quay lại, trong phòng bếp đã náo nhiệt hẳn lên rồi, lão đạo bất đắc dĩ ôm trán, hầy, chắc chắn Hứa nương nương lại đang dùng con rối để luyện tập rồi.
Nhưng mà.
Lúc lão đạo dự định đặt đồ đạc xuống chuẩn bị đi ra ngoài mua bữa sáng.
Lại nhìn thấy Hứa Thanh Lãng buộc tạp dề làm bếp từ trong phòng bếp đi ra.
Nhàn nhạt mà nói:
- Sắp xếp bàn một chút, ăn sáng.
- À, được rồi!
Bàn ăn được bố trí xong rất nhanh chóng.
Rất nhanh.
Người đến cọ bữa sáng cũng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận