Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1453: Phùng Tứ đầu hàng (2)

Luật sư An chà xát hai tay, nói:
- Lão Hứa à, vất vả anh làm thêm một chút đồ ăn khuya có được hay không?
- Không phải các người vừa mới ăn rồi sao?
Chóp mũi của Hứa Thanh Lãng đã đánh hơi được mùi bia và rau cải.
- Còn có một đầu danh trạng* sắp tới.
(*đã giải nghĩa ở trước, "Đầu danh trạng" là việc phải làm một số việc, để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng lật ngược theo bên ngược lại, thường áp dụng trong chính trị)
Luật sư An vừa nói nhìn về phía Phùng Tứ.
Phùng Tứ gật đầu một cái, nói:
- Có một gã đai đỏ đi cùng với tôi, chỉ đích danh là muốn tới Thông Thành đi dạo một chút, chẳng qua là cậu ta còn phải tắm giúp cho người ta, cho nên tôi mới lên đường trước anh ta một chút.
- Một tên đai đỏ sao?
Hiện tại ông chủ Châu đã không còn độ nhạy cảm gì với những thứ bảy màu này nữa rồi.
- Ừm, thân phận có chút đặc thù.
- Anh vừa mới nói là anh ta tắm giúp cho người ta? Chuyện mở phòng tắm trong địa ngục cũng có thể có biên chế rồi sao?
Hứa Thanh Lãng có chút hiếu kỳ mà hỏi.
- Lão Hứa à, hiện tại hướng gió trong địa ngục đã đổi chiều rồi, anh không biết được đâu, bây giờ anh chết mới là tính toán có lợi nhất, thực sự đấy.
- ... - Hứa Thanh Lãng.
Cái này trò cười, thực sự rất nhạt đấy.
Nhưng luật sư An lại thật sự nghĩ tới.
Chờ Địa Ngục Chi Môn lại mở ra một lần nữa.
Sau khi lão Hứa chết.
Lại để cho Phùng Tứ vận dụng mối quan hệ một chút, trước tiên để cho cậu ta làm quỷ sai một thời gian, không gấp thả lên dương gian, sẽ tìm một cơ hội đi lộ mặt ở trước mặt một gã thường thị một phen.
Sau đó.
Liền trực tiếp đi theo con đường của Võ Mị Nương là được rồi.
Thậm chí trong đầu luật sư An còn đã xuất hiện một loại cảnh tượng có vẻ như vậy: Hứa Thanh Lãng thân mặc trường bào, vẫn phong hoa như trước, đứng phía sau là Cửu Thường Thị.
Cậu ta vung tay phất ống tay áo.
- Tiểu Thường tử, khiêng bản cung lên trên Thái Sơn.
Cửu Thường Thị ở bên dưới đồng thời khom người vâng lời.
Luật sư An càng nghĩ càng cảm thấy thật đúng là có căn cứ.
Một chân đi bộ không đủ ổn.
Một đôi chân thì sẽ đi bộ dễ dàng.
Ba cái chân, không phải là kiềng ba chân sẽ là vững chãi nhất sao!
Một vị đời cuối cùng, thêm một Doanh câu, lại cộng thêm một mỹ nhân kế.
Chậc chậc.
Bỗng nhiên Bình Đẳng Vương An lại tràn đầy lòng tin với tương lai rồi.
Luật sư An vẫn có dã tâm, anh ta cũng không hề phủ nhận dã tâm của mình, đồng thời, anh ta cũng biết, Phùng Tứ cũng có dã tâm, nếu không dưới tình huống tiền đồ tốt đẹp như vậy, không cần phải làm ra chuyện đánh cược quốc quân như vào đầu những năm 49 như thế này.
Chẳng qua là, ba cái chân này, một chân là Cá Mặn, một chân là một vị chủ nhân vứt bỏ cơ nghiệp mà chạy, một chân là người có hai mươi mấy căn phòng ở dương gian, không thể nào bỏ đi chết được.
Aish...
Không để ý tới cái đầu đang ảo tưởng của luật sư An.
Hứa Thanh Lãng nhìn về phía Phùng Tứ.
Tiếp tục hỏi:
- Là ai ?
- Thật ra thì, tôi cũng không quá quen với cậu ta, nhưng mặc dù anh ta chỉ là một gã đai đỏ, nhưng ở trong âm ti, không ai dám thờ ơ với cậu ta, cho dù là những vị đai tím danh vọng lâu năm kia, cũng không dám lên mặt ở trước mặt cậu ta.
- Cậu ta là người chuyên dụng phục vụ chuyện tắm rửa giúp người ta, nhưng kẻ mà cậu ta phục vụ là Đế Thính.

Hứa Thanh Lãng làm chút đồ ăn khuya.
Ba người ông chủ Châu cùng với luật sư An và Phùng Tứ ngồi chung với nhau, bóc đậu phộng bóc đến ba bốn giờ rạng sáng.
Coi như người mới tới, Phùng Tứ rất muốn nói chút gì đó với Châu Trạch, để khắc sâu ấn tưởng một phen, cũng may có luật sư An ở bên cạnh làm dầu bôi trơn, ngược lại quan hệ cấp trên cấp dưới vẫn được tính là hài hòa.
Chẳng qua là.
Chờ quá lâu rồi.
Người vẫn không đến.
Châu Trạch không định đợi nữa.
Oanh Oanh đã sớm đi lên lầu, nằm ở trên giường làm mát chỗ nằm cho anh trước.
Bây giờ trời đã nóng lên rồi, lỡ như sơ ý một chút, lại làm ấm chỗ đã làm mát, sẽ rất đáng tiếc.
Tắm xong.
Châu Trạch lên đi nghỉ ngơi.
Luật sư An cùng Phùng Tứ liếc nhau một cái.
Nói:
- Đây là thả chim bồ câu* rồi?
(*một thuật ngữ mạng, bắt đầu từ một câu tục ngữ TQ, chỉ việc không tuân thủ lời hứa)
Phùng Tứ lắc đầu một cái, suy đoán nói:
- Có lẽ, là tôi tính sai thời gian cậu ta tắm cho Đế Thính đi.
Luật sư An đồng ý sâu sắc mà nói:
- Cũng đúng thôi, tắm cho Đế Thính và tắm cho người, hình như là vẫn có chút chênh lệch đấy.
- Có lẽ vậy đi.
- Vậy tôi nay anh cứ ở lại đây đi, ngủ chung một phòng với tôi, đã lâu rồi chúng ta không ngủ chung rồi.
Phùng Tứ không chút nghĩ ngợi cũng đồng ý:
- Được.
...
Sắp đến trưa, lão đạo mới rời giường.
Trong ngày thường, ông ta đều là người đầu tiên thức dậy mở cửa tiệm sách, nhưng đoán chừng là tối hôm qua thông bồn cầu bị tổn hao nguyên khí quá lớn, cho nên cảm giác như vừa mới nằm xuống, trong lúc vô tình mặt trời cũng đã lên cao rồi.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, lão đạo đi xuống cầu thang.
Chân có chút như nhũn ra.
Hơi có chút cảm giác giống như một buổi chiều mà an ủi hết bảy tám đại muội tử vậy.
Già rồi, già rồi.
Thực sự vô dụng rồi.
Trong lòng lão đạo nghĩ như vậy.
Hứa Thanh Lãng đã ngồi ở trên ghế dựa, trên mặt đang đắp mặt nạ dưỡng da, vừa ngồi vừa lắc lư.
Lắc lư trong sự xa hoa và nhịp điệu vận hành của hai mươi mấy căn phòng, lắc lư trong sự khiêm tốn và nội hàm của hai mươi mấy căn phòng.
- Lão Hứa, chào buổi sáng.
Lão đạo vừa ngáp một cái vừa chào hỏi.
- Chờ lát nữa đi ăn cơm trưa chung nhé. - Hứa Thanh Lãng nói.
Đầu năm nay, rất nhiều người đều ăn bữa brunch* đi. (*bữa sáng muộn)
Cũng chính là bữa ăn được kết hợp giữa Breakfast (bữa sáng) với lunch (bữa trưa) gộp lại ăn chung đấy.
- Ừ, được.
Lão đạo tự nhiên kéo dãn gân cốt.
Có chút hiếu kỳ hỏi:
- Ông chủ đâu rồi?
Thông thường vào thời điểm này, hẳn là ông chủ đều đang nằm ở vị trí ghế sô pha gần cửa sổ cầm tờ báo uống cà phê, thói quen này, thật sự là còn vững chắc hơn so với chuyện gà trống gáy báo sáng nữa đấy.
- Tiệm thuốc ở cách vách vừa mới nhận một ca mổ viêm ruột thừa, ông chủ đi hồi tưởng thanh xuân rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận