Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1621: Chuyển đổi (1)

Có tiếp tục ở lại nơi này lâu hơn nữa, cũng không thể phát hiện được điều gì, Châu Trạch đã dẫn theo lão đạo lên, sau đó để cho một mình lão Hứa đi xuống xem thử một lần nữa.
Trong mọi người, trận pháp của luật sư An chỉ là kẻ nửa vời, cũng chỉ có lão Hứa có thành tựu trên phương diện trận pháp.
Trong lúc lão Hứa đi xuống kiểm tra, mọi người cứ vậy mà ngồi ở ngay bên cạnh hang trộm.
Oanh Oanh trải một tấm vải ở trên mặt đất, bên trên đặt không ít quả khô đồ ăn vặt linh tinh.
Đi ra khỏi nhà, chỉ cần dẫn theo Oanh Oanh, cô ấy có thể sắp xếp cuộc sống của bạn đến ổn thỏa thoải mái rồi.
Không cần sợ phiền phúc, dù sao một mình Oanh Oanh gánh một toa xe lửa cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Tay trái Châu Trạch cầm điếu thuốc, tay phải cầm một khối bánh trứng gà chậm rãi ăn.
Lão đạo cùng tiểu Hầu Tử, mỗi người một túi khoai tây chiên, nhai đến giòn vang “crốp crốp”.
Luật sư An cầm một miếng dưa hấu vừa ăn vừa sáp lại gần.
Nhỏ giọng nói:
- Ông chủ, chúng ta phải nghĩ ra được biện pháp, tìm ra được vị trí của bộ tộc kia nha.
Trước tiên, bọn họ vẫn luôn ẩn nấp, lần này thật vất vả mới nổi bong bóng, nhưng thật sự cũng chỉ nổi bong bóng mà thôi.
Tiểu lâu la bị Châu Trạch trực tiếp giết ngược, ba kẻ trông giống như người đứng đầu kia thì lại không giải thích được mà trực tiếp tự sát.
Không ngờ thực sự là đi ra phát sáng một phen, soát chút cảm giác tồn tại, cố ý đến cọ một hộp cơm thôi sao?
Châu Trạch cầm một miếng bánh trứng gà cuối cùng cho vào trong miệng, nhận lấy khăn giấy mà Oanh Oanh đưa tới, lau tay một chút, hỏi:
- Anh có biện pháp tra được?
Thất phu vô tội hoài bích có tội.
Nếu như bộ tộc kia đã cất giấu Vương tọa bạch cốt, chắc chắn sẽ cẩn thận từng li từng tí mà che giấu, chỉ riêng Vương tọa bạch cốt kia, cũng đủ khiến cho phần lớn cự bá của thời đại này đỏ mắt rồi.
Huống chi, tin tức Doanh câu lại xuất hiện, chỉ cần bọn họ không điếc không mù thì chắc chắn đều đã nhận được từ sớm, loại thế lực này, nếu như không có kẻ tai mắt ở trong địa ngục, ai tin được chứ?
Huống hồ vào thời đại Diêm La trước khi Cửu Thường Thị lên sân khấu, âm ti đã sớm bị thế lực các phương xâm nhập đến thành một cái rỗ rồi.
- Ông chủ, tôi nghĩ như thế này, nếu như bọn họ phái người tới, chứng minh bọn họ rất coi trọng nơi này, nếu như người mà bọn họ phái tới đều chết hết cả, như vậy, rất rõ ràng, bọn họ biết…
- Bọn họ sẽ không dám phái người đến nữa.
- ... - Luật sư An.
- So với những người khác, bọn họ mới là kẻ sợ Doanh câu nhất.
Luật sư An mấp máy môi một chút, chép chép miệng, gật đầu một cái, nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, là đạo lý này.
Lúc này, Hứa Thanh Lãng bò ra từ trong hang trộm.
- Lão Hứa, có phát hiện gì không? - Luật sư An nhiệt tình hỏi.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu một cái, nói:
- Cảm giác giống như nhà khoa học đứng đầu loại người đi học hỏi nền văn minh tam thể* vậy?
(*Đây là bộ sách Khoa học Viễn tưởng của tác giả Trung Quốc Lưu Từ Hân. Nội dung bộ sách là một cuộc đấu trí giữa nhân loại và một nền văn minh ngoài Trái Đất. Nằm trong bộ ba cuốn tiểu thuyết kể về kể về quá trình bắt đầu đến hội nhập của nền văn minh Trái Đất với vận mệnh của vũ trụ)
Câu này có ý là, có thể nhìn ra là rất lợi hại, nhưng căn bản là xem không hiểu rồi.
Lão Hứa ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy chai nước suối ở bên cạnh, uống vài ngụm trước, tiếp tục nói
- Thứ ở trong đó, đối với tôi mà nói, đã vượt quá tiêu chuẩn cực kì xa rồi, chỉ là, loại trận pháp có thể liên hệ với mộ thất mà ông chủ đã nói kia, tôi đã tìm rất lâu rồi, thậm chí còn không tin được là có thật sự tồn tại hay không.
- Được rồi, đợi sau này rảnh rỗi, lại đào sâu xuống nơi này, dựng nên một viện nghiên cứu nhỏ, anh có thời gian thì có thể tới đây xem thử một chút.
Luật sư An rất là hào khí.
- Không rẻ phải không?
- Đi Macau thêm vài chuyến thôi mà, coi như cống hiến thêm một chút cho sự phát triển kinh tế của đồng bào của chúng ta ở Macau đi.
- Tiếp theo đây, chúng ta làm sao bây giờ? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Trước mắt thì tối này không đi, trước tiên cứ dựng lều vải ở nơi này, nghỉ ngơi đi. - Châu Trạch đưa ra quyết định.
- Vậy ngày mai thì sao? - Luật sư An hỏi.
- Chuyện ngày mai, ngày mai lại nói đi.
- Ông chủ anh minh!
Rất nhanh thì lều vải đã được dựng xong.
Châu Trạch cùng Oanh Oanh chung một lều vải, lão đạo cùng luật sư An ở chung một lều vải, lão Hứa trực tiếp ngủ trong xe.
Tuy nói địa giới Từ Châu này, thực sự chưa thể tính là vùng dã ngoại hoang vu gì đó, cũng không phải là thâm sơn cùng cốc gì đó, nhưng luật sư An vẫn là người đầu tiên gác đêm.
...
Châu Trạch nằm ở trong lều, nhắm hai mắt, thể xác và tinh thần bắt đầu dần dần yên tĩnh lại.
Oanh Oanh rất ngoan ngoãn mà nằm ở bên cạnh anh, mang đến cho anh cảm giác mát lạnh trong mùa hè.
Thật ra thì, “khí lạnh” ở trên người Oanh Oanh thực sự không còn mạnh như lúc trước nữa, dùng cách nói của Oanh Oanh để nói, hình như bên dưới cũng tuyết tan rồi.
Nhưng loại bình yên mà Oanh Oanh mang tới cho Châu Trạch, loại bình tĩnh như thế này, vẫn giống như lúc trước, không suy giảm đi một chút nào.
Ôm cô ấy ở bên người, nhắm hai mắt, phảng phất như thể bạn đã có được toàn bộ thế giới.
Loại cảm giác thỏa mãn này, đối với người ngoài thì vẫn là chưa đủ.
Chẳng qua là, sau khi tĩnh tâm lại, lại không thể chìm vào giấc ngủ như ý muốn.
Một là bởi vì Châu Trạch cẩn thận.
Anh thực sự không muốn tiếp tục nằm mơ giấc mơ bị Hiên Viên kiếm kia đâm đâm chọc chọc một cách thô bỉ đâu.
Thứ hai là bởi vì, tinh thần vừa bình tĩnh lại, thì bên tai, anh đã nghe được tiếng nước chảy.
Tiếng nước không lớn, rất nhẹ nhưng lại rõ ràng đến như thế.
Thậm chí bạn còn có thể nhớ lại hình ảnh chất lỏng chocolate trong hồ nước kia đang nhẹ nhàng sóng sánh.
Châu Trạch muốn ngăn cản loại cảm giác này lại, nhưng lại phát hiện bản thân càng muốn ngăn cản, thì loại cảm giác này lại càng rõ ràng.
- Ùng ục... Ùng ục...
Trong một khoảnh khắc.
Châu Trạch chợt phát hiện ở bên cạnh mình, chất lỏng có màu như chocolate kia đang bắt đầu từ từ tràn ra, nó đang bao trùm lấy cơ thể của anh, đang lấp đầy khắp bốn phía chung quanh anh.
- Oanh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận