Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1395: Chém Diêm La! (ngũ) (1)

Châu Trạch đưa tay.
Bắt một cái trong hư không ở phía trước.
Phần đuôi của long mạch giống như đã bị một phần lực lượng kinh khủng bắt được vậy.
Tay của Châu Trạch kéo về phía sau một phen.
Toàn bộ Long Mạch lần nữa bị từ trong đất rút ra.
Phát ra một tiếng giòn vang chấn động tận linh hồn:
- Bốp!
...
Địa ngục.
Âm ti.
Điện thứ hai.
Điện thứ hai ở trong một hẻm núi rộng lớn.
Hẻm núi không hẹp, bởi vì thung lũng rất sâu, bởi vì núi rất cao, cho nên rất rộng lớn.
Mà điện thứ hai.
Nằm ở một khu vực lơ lửng giữa không trung trong hẻm núi.
Đây là một tòa cũng điện cổ xưa hùng vĩ, có hai bậc thang dài bằng đá, phân biệt dẫn lên đỉnh núi theo hai hướng khác nhau.
Bậc thang rất rộng, có thể chứa mười tám chiếc xe ngựa lớn chạy song song.
Bầu trời bên trên cung điện, không phải là màu đen biểu tượng của địa ngục, mà là màu xanh thẫm, đây là Đại Hải Chi Để*, bên trong nhốt những vong hồn trên người mang tội nghiệt nhiều đến không đếm được.
(*Để: đáy)
Nước mắt của bọn họ, tích tụ qua trăm ngàn năm, dần dần tạo thành kết giới đặc thù này.
Cảnh tượng này so sánh với u minh chi hải thời kỳ thượng cổ, dĩ nhiên là không thể nào so sánh được, nhưng trong toàn bộ địa ngục, cũng chỉ có ở nơi này, lúc ngẩng đầu, còn có thể lừa dối mình một chút rằng có thể nhìn thấy trời xanh mà thôi.
Bên dưới cung điện, là một mảnh đầm lầy màu vàng.
Vô số vong hồn đang lăn lộn gào thét đầy bi thương ở bên trong.
Từng kẻ từng kẻ đều vươn tay ra ngoài.
Cấp thiết muốn rời khỏi nơi này.
Đây là tiểu địa ngục phân thối*.
Là một trong mười sáu tiểu địa ngục thuộc quyền quản lý của điện thứ hai.
Thập Điện Diêm La, sau khi Phủ Quân đời cuối cùng rời đi, bởi vì hợp tác với với Địa Tàng Vương Bồ Tát cùng nhau thay đổi thời thế nên được lên chức.
Hạng bậc của cung điện, thật ra thì cũng không có quan hệ với thực lực và sức ảnh hưởng của bọn họ, nhưng Sở Giang Vương coi như là một trong những Diêm La có quan hệ tốt nhất với Địa Tàng Vương Bồ Tát, vậy nên đã thắng được địa vị cao nhất trong âm ti.
Bầu trời của địa ngục có màu đen, màu sắc chủ đạo của địa ngục, là màu xám khói, tất cả mọi thứ ban đầu đều xuất phát từ quy tắc, và tuân theo các quy tắc.
Không có sự thay đổi giữa ngày và đêm, mọi người cũng đã sớm chết lặng và quen thuộc với loại phương thức vận hành này rồi.
Nhưng vào hôm nay.
Ngay mới vừa rồi.
Chỗ sâu nhất trong điện thứ hai bỗng nhiên truyền đến một cơn chấn động kinh khủng.
Tập thể các quan sai đang phán xét ở bên trong đều kinh ngạc, vì thế còn xuất hiện không ít hỗn loạn.
Dù sao.
Chủ thành của âm ti bị một đám hung thú công phá, quan sai ở bên trong bị sát hại với số lượng lớn vẫn là chuyện vừa mới phát sinh cách đây không lâu, lúc này nơi này lại chấn động, rất khó để cho người ta không sinh lòng nghi ngờ.
Nhưng dù sao nơi này cũng là khu vực có đích thân Diêm La trấn giữ.
So với chủ thành Âm Ti – thể loại bà nội không yêu cậu không thương kia mà lại nằm ở vị trí xấu hổ kia – có sự khác biệt trên bản chất.
Cho nên.
Sau khi cơn chấn động xuất hiện.
Mặc dù bên trong mười sáu tiểu địa ngục dưới quyền quản lý đều xuất hiện sự kiện lệ quỷ bạo động gầm thét, nhưng đều đã bị quan sai trấn áp xuống.
Chờ đến lúc tám gã phán quan buộc đai lưng màu tím trên hông đi xuống từ trên bậc thang dẫn đến đỉnh núi ở hai bên.
Trong đáy lòng các quan sai nơi này mới xem như hoàn toàn bình phục lại được.
Một tên đai tím mặt xanh nanh vàng gương mặt tàn bạo lại còn lấy roi da ra, quất vào trong không trung một phen, phát ra một tiếng gầm đầy phẫn nộ.
Mắng quan sai trông coi bất lực, tinh thần hoảng hốt.
Đồng thời cảnh cáo đám lệ quỷ bị trấn áp kia, mỗi một tên đều phải đàng hoàng một chút!
Một trận hỗn loạn nho nhỏ, rốt cuộc cũng bị ép xuống, vận hành của điện thứ hai, lại lần nữa khôi phục trạng thái bình thường.
Tám gã đai tím, bình thường đều phụ trách trấn giữ tiểu địa ngục trong phạm vi của mỗi người, lúc này, bởi vì cảm ứng được chấn động của chủ điện, bọn họ động loạt trở về.
Lúc này.
Tám người phân biệt ngồi quỳ ở một vị trí trước cánh cửa đá, phân chia thành hai nhóm.
Không có một ai nói chuyện, thậm chí không người nào nhìn ngắm chung quanh.
Nơi này là khu vực nòng cốt thực sự của điện thứ hai, liên quan đến uy nghiêm của Diêm vương, không cho phép bất kì một kẻ nào làm càn và khinh miệt.
Chẳng qua là.
Tám vị đai tím ở ngay chỗ này đều nhìn thấy vị tượng đá - vốn đứng ở bên trái cổng đá kia - đã vỡ vụn ở đầy đất.
Ý nghĩa là, mới vừa rồi pháp thân của vị Diêm Vương này lại vỡ nát.
Tại sao lại là “lại”?
Bởi vì vào hơn một năm trước.
Vị kia bỗng nhiên xuất hiện ở địa ngục.
Pháp thân của Vương nhà mình, cũng đã từng bị đánh nát.
Chấn động trước đó, hơn nữa lúc này đã xác nhận được là pháp thân đã vỡ tan tành, những điều này đều đang nói rõ một điều, đã có chuyện lớn.
Nhưng tám gã ở nơi này vẫn tiếp tục quỳ ở đó, không hề di chuyển.
Rốt cuộc.
Cổng đá cũng chậm rãi mở ra.
Bên trong.
Là chỗ bế quan của Vương nhà mình.
Bất cứ lúc nào, không được gọi thì không được tiến vào, người vi phạm, chết!
- Khục khục… khục khục…
Một trận tiếng ho khan truyền ra từ bên trong.
Lại không có một ai tiến vào bên trong để xem thử, tập thể mọi người đều càng hạ thấp đầu của mình xuống thấp một chút nữa.
Bóng dáng của Sở Giang Vương có vẻ hơi tiều tụy.
Pháp thân bị hủy hai lần.
Phân hồn ở dương gian của anh ta vừa mới bị giết.
Không tới thời gian hai năm.
Anh ta đã bị thương nặng hai lần.
Mặc dù nói căn cơ của anh ta, cũng chính là bản tôn của anh ta vẫn luôn không trực tiếp bị thương, nhưng phần tiêu hao trong khoảng thời gian hai năm này, cũng là vô cùng to lớn.
Anh ta đồng ý với cách lý luận của Địa Tàng Vương Bồ Tát, một thời đại, một sân khấu.
Đến thời điểm.
Kẻ nên lên, thì sẽ tiến lên.
Kẻ nên xuống đài, cũng sẽ phải xuống ngay.
Kẻ đi xuống, nói không chừng còn có thể giữ lại một vị trí ghế hàng đầu ở dưới khán đài, tiếp tục dựa vào sân khấu, không nói tới chuyện chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng ít ra thì vẫn có thể ngồi đó, có thể quan sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận