Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1401: Chém Diêm La! (thất) (3)

Nhưng mà.
Lúc bóng dáng người đàn ông ở trên đỉnh núi bỗng nhiên xuất hiện.
Sau đó đạp một cước về phía tám gã đai tím thân phận cao quý đang xông lên từ dưới kia.
Tám gã đai tím.
Trực tiếp nổ tung bốn tên.
Bốn kẻ còn sót lại, hồn thể cũng tan vỡ trên diện tích lớn.
Bắt đầu rơi xuống giống như sao băng màu tím.
Cùng rơi xuống.
Chính là vài kẻ có dũng khí khó khăn mới vực dậy được của toàn bộ điện thứ hai.
- Chạy mau! ! ! ! !
- Trốn đi! ! ! ! !
Cho nên.
Dương gian và âm ti, thực sự rất tương tự nhau.
Người ở dương gian sợ chết, quỷ ở âm phủ, cũng không phải tất cả đều hiểu được chuyện hy sinh vì nghĩa lớn.
Nhất là khi đại nạn ở trước mặt, phản ứng của mọi người, thực sự không có gì khác nhau cả.
Rốt cuộc.
Một bóng dáng uy nghiêm trên người khoác áo mãng bào màu tím bay ra từ vị trí của cung điện.
Không có pháp thân khổng lồ.
Nhưng khí tràng của Diêm Vương lại ùn ùn ập xuống.
Châu Trạch đứng ở trên ngọn núi.
Cứ như vậy yên lặng nhìn vị kia bay tới.
Ánh mắt của Sở Giang Vương sống chết nhìn chằm chằm vào Doanh câu.
Anh ta thực sự không thể tin được.
Vị này.
Lại tới địa ngục lần nữa.
Lại không nói hai lời.
Sau khi diệt một phân hồn của anh ta phá hủy một pháp thân của anh ta ở dương gian.
Lại một đường đuổi theo đến nơi này!
Hoang đường.
Hoang đường.
Nhưng lại thực sự xảy ra.
Chẳng lẽ là do bản thân có chút quá mức “trẻ tuổi” đối với đối phương.
Cho nên dẫn tới khoảng cách thế hệ quá lớn đối với phong cách hành sự của những người thuộc thời đại đó sao?
Ánh mắt của Sở Giang Vương hiện lên hàn quang.
Mở miệng nói:
- Tôi biết là ngài đang chờ tôi đi ra, hiện tại tôi đã đi ra rồi, nói đi, ngài có yêu cầu gì…
- Không có yêu cầu.
- Vậy ngài ở nơi này chờ lâu như vậy là để làm gì? Nhất định là có lời muốn nói với tôi, lúc ở dương gian tôi cũng đã nói rồi, thật ra thì chúng ta có thể đàm…
Châu Trạch lui về sau một bước.
Rất bình tĩnh mà nói:
- Chẳng qua là cảm thấy, nhìn anh bị đập, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.
- … - Sở Giang Vương.
Dứt lời.
Châu Trạch lui về phía sau.
Đồng thời ngón tay rất tùy ý chỉ về phía trước một phen.
Vầng huyết nguyệt khổng lồ.
Giáng xuống trong chớp mắt!
- Ầm!
...
Con người, luôn có thói quen đi con đường quen thuộc với bản thân nhất.
Đối mặt với những con đường xa lạ, luôn mang theo một loại bài xích và kháng cự theo bản năng.
Cùng với đó.
Là một loại không hiểu được rất sâu sắc.
Giống như Sở Giang Vương hiện tại.
Ở trong tầm mắt của anh ta.
Vầng trăng kia.
Đang càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn hơn…
Hơn một năm nay trở lại, đám Diêm La còn lại trong địa ngục cùng với những quan sai ở dưới trướng của bọn họ đã không ít lần cười nhạo Tống Đế Vương Dư.
Dù sao, đến hiện tại thành trì của Tống Đế Vương vẫn còn chưa hoàn toàn tu sửa xong.
Tuy nói trong trận phong ba một năm rưỡi trước đó, pháp thân của đại đa số Diêm La đều bị đập bể, nhưng trên cơ bản quê hương mọi người đều như nhau, cùng nhau mất mặt thì không tính là mất mặt, ai đặc thù tách biệt nhất thì mới là người lúng túng nhất.
Chẳng qua là, phong thủy luân chuyển, lần này, lại đến phiên anh ta rồi.
Anh ta không thể nào hiểu được hành động của Doanh câu.
Anh ta biết rõ là Doanh câu đang lén lút trốn ở một nơi để khôi phục thực lực.
Nhưng nếu là đang khôi phục.
Vậy tại sao phải sủi bọt vào lúc này?
Tốn cái giá lớn như vậy.
Chỉ là vì nhắm vào anh ta thôi sao?
Ngoan ngoãn giống như một con chuột lẩn trốn trong cống rãnh chờ đợi thời cơ xuất hiện lại không tốt sao?
- Ầm!
Sở Giang Vương bị vầng trăng đập xuống.
Có lẽ.
Trong tương lai không xa.
Trong địa ngục sẽ lưu truyền một vài truyền thuyết.
Tỷ như « Lần đầu tiên Sở Giang Vương tiếp xúc thân mật với ánh trăng ».
Hoặc là « Bí mật không thể nói ra giữa Sở Giang Vương và ánh trăng sáng ».
Trong tương lai, những thứ này có thể có tác dụng cực lớn trong việc làm phong phú đời sống sinh hoạt khô khan của người dân ở địa ngục đấy.
Nhưng đó là chuyện sau này rồi.
Hiện tại, đối với toàn bộ quan sai trong điện thứ hai mà nói.
Giờ khắc này.
Bọn họ hoàn toàn không có loại tâm trạng tụm lại lén lút trò chuyện của cấp trên như trước đây, thứ trong lòng bọn họ, chỉ là hoảng sợ, hoảng sợ cùng với… hoảng sợ.
Tiếng gầm thét giận dữ truyền ra từ bên dưới mặt trăng.
Cho dù không có pháp thân hỗ trợ, nhưng cứ mạnh của Diêm La vẫn khó có thể tưởng tượng được.
Lúc trước khi đời cuối cùng mất tích, địa ngục thay đổi lớn, nguyên nhân Thập Điện Diêm La có thể thượng vị, thực lực của bản thân, mới là chỗ dựa thực sự.
Sở Giang Vương dùng cả hai tay chống đỡ, thế mà vào khoảnh khắc trước khi vầng trăng đập vào cung điện của mình đã có thể cưỡng ép nâng mặt trăng lại.
Tuy nói không có được nhẹ nhàng thoải mái như khi Châu Trạch nâng mặt trăng lên trước đó, hiện tại có thể thấy được sự gian nan của anh ta, nhưng đến cùng vẫn là đã chống đỡ được.
Ánh trăng khổng lồ bao trùm lên toàn bộ cung điện, thế nhưng vẫn chưa kịp tạo thành phá hoại mang tính thực chất thực sự.
Châu Trạch đứng ở bên trên, biểu cảm lạnh nhạt nhìn hết một màn này.
Anh ấy có thể nhìn thấy rõ ràng bên trên vầng trăng, có hào quang màu đỏ đang không ngừng bắt đầu phát tán ra ngoài, đang lan tràn ở trên khắp mọi nơi.
Hiển nhiên, huyết nguyệt đã không kịp chờ đợi nữa, muốn lần nữa quay trở về bầu trời, đương nhiên, bạn cũng không thể vì vậy mà nói lần này huyết nguyệt không làm hết trách nhiệm của một cái bổng chùy được.
Bởi vì đây là lần thứ hai, so với lần đầu tiên thì bóng dáng đã nhỏ đi một vòng, hiệu quả đập xuống lần này, chắc chắn cũng sẽ kém đi không ít, so với lúc trước khi được dùng để đập thành của Tống Đế Vương, xét trên phương diện hiệu quả, quả thật là đã yếu đi một phần.
- Ngược lại hôm nay bản vương muốn xem thử xem, lần này, làm sao ngài rời khỏi địa ngục được!
Bên dưới vầng trăng.
Sở Giang Vương sắc mặt vô cùng âm trầm.
Tuy nói Doanh Câu là lão tiền bối thuộc về thời kỳ Thượng cổ, nhưng dù sao hiện tại anh ta cũng đang là Vương, bị người ta tìm tới cửa, dùng vầng trăng để đập cửa, thật sự đã tính là chịu ức hiếp rồi, cục tức này, làm sao anh ta có thể nhịn xuống được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận