Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 544: Hòa thượng chốc đầu – khuôn bản nhân vật chính

Giãy giụa.
Đấu sức.
Giằng co.
Biết rõ thất bại lại vẫn muốn nếm thử.
Cho dù là thống khổ tê tâm liệt phế cũng cương nghị trước nay chưa từng có.
Mưu đồ trảm tam thi thất bại, trái lại càng tẩm bổ khiến vị kia tiến bộ thêm, điều này khiến lo lắng trong lòng doanh câu trở nên càng thêm trầm trọng.
Không.
Anh ta sẽ không cho rằng bản thân mình đang lo lắng.
Cũng sẽ không thừa nhận bản thân mình đang rơi vào xu hướng suy tàn.
Anh ta là chí cao.
Là không gì không thể.
Điểm này.
Anh ta vẫn vững tin.
Vững tin không nghi ngờ!
Vậy mà.
Điều này cũng không ảnh hưởng tới việc anh ta đi xóa bỏ nguy hiểm này.
Trước kia, vô số lần giả tạo luân hồi, rất nhiều lần nhân sinh không phải chưa từng xuất hiện ngoài ý muốn, nhưng đại khái vẫn có thể duy trì ổn định.
Ở kiếp này.
Hết thảy tất cả phảng phất như đều trở nên sai lệch.
Đầu tiên là cô em vợ quỷ sai kia gần như điên lên.
Ngay sau đó là bản thân Châu Trạch thay đổi thân phận.
Lại thêm di trạch Thái Sơn phủ quân lưu lại.
Các loại có thể là vừa khớp hoặc không phải vừa khớp.
Khiến đời này, chó giữ nhà.
Đang không ngừng chạy như điên về phía tiết tấu mất khống chế!
Dắt chó đi dạo mà không có dây xích, tương đương với chó dắt chó đi dạo.
Ai là chó ai là người, được quyết định bởi sợi dây kia đang được nắm trong tay ai.
Trong khoảng thời gian này tới nay.
Doanh câu chậm rãi có cảm giác.
Phảng phất như trên rất nhiều khía cạnh, bản thân mình đã bắt đầu bị ông chủ Châu cản tay.
Tôn nghiêm của anh ta.
Cao ngạo của anh ta.
Vinh quang của anh ta.
Quyết không cho phép anh ta thành con chó dữ người khác nuôi trong tay.
Tuyệt không!
Tiếng gào thét thống khổ tới cực điểm không ngừng mà truyền ra từ trong cổ họng Châu Trạch.
Này.
Chính là thái độ của anh ta!
Bạch Oanh Oanh quỳ ở bên cạnh, đau lòng khóc thành lệ nhân.
Thiếu nữ ngăm đen nằm ở một bên, bị dọa đến vẻ mặt dại ra.
Chỉ có bản thân Châu Trạch vẫn còn tiếp tục trận này.
Bản thân mình chém giết bản thân mình!
Vậy mà.
Đúng lúc này.
Bên dưới biển quảng cáo bị đục ra một lỗ thủng bên kia đường.
Truyền tới một trận tiếng kim loại va chạm.
Có người đang lảo đảo đứng lên giữa một đống mảnh vụn.
Dưới màn đêm, có vẻ rất đột ngột.
Bộ quần áo luyện công màu trắng lúc này đã dính rất nhiều màu máu, hơn nữa còn rất dơ bẩn, đỉnh đầu vốn khá khó coi nay lại càng nhiều thêm mấy túi máu lớn, khiến người chỉ nhìn qua đã thấy sợ hãi.
Thật ra.
Ngay từ đầu, tuy rằng hình tượng trên đỉnh đầu hòa thượng chốc đầu không tốt, nhưng lão ta mặc áo cà sa hô một tiếng "Phật hiệu" vẫn có chút mùi vị, dù sao lão ta cũng là cao tăng có đạo hạnh thật.
Mà bây giờ.
Lão ta thật sự không còn chút hình tượng nào.
- Phù... ... Phù... ... Phù... ...
Hòa thượng chốc đầu không ngừng phát ra tiếng thở dốc thô trọng.
Mặt trái của lão ta sưng lên thật to.
Đây là bị Châu Trạch quất lúc mới rồi.
Đoán chừng hàm răng của lão ta cũng không còn mấy chiếc.
Mới vừa rồi Châu Trạch đã lạt thủ tồi hoa, tuy nói thiếu nữ ngăm đen này lớn lên không phải quá tinh xảo, nhưng anh ta có thể không nói hai lời mà thọc vào hai đùi em gái, hạ độc người ta, tuyệt đối không liên quan tới mấy chữ "nhân từ nương tay".
Cho nên.
Lúc trước khi quất bay hòa thượng chốc đầu thì.
Châu Trạch cũng không lưu thủ.
Anh ta cảm thấy hòa thượng này vốn nên bị bản thân mình quất chết.
Ai biết vậy mà hòa thượng này còn có thể...
Đầu sắt như vậy!
Nhìn thấy hòa thượng chốc đầu đi ra thì.
Châu Trạch cũng lặng lẽ ngừng hành vi "tự mình hại mình", hơi nhéo cổ một cái, một tay anh ta che vết thương trên bộ ngực mình, ép trở về.
Vết thương đang kết vảy, không tiếp tục xuất huyết.
Lúc trước.
Hòa thượng chốc đầu có thể dựa vào công phu nhục thể để áp chế Bạch Oanh Oanh.
Lúc này.
Dưới một kích của Châu Trạch.
Lão ta còn có thể đứng lên một lần nữa.
Sinh mệnh lực giống như tiểu cường này.
Thật sự khiến kẻ khác khiếp sợ.
Chịu đánh.
Có nghĩa là có thể sống được lâu!
- Phốc!
Hòa thượng chốc đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Bên trong còn có mấy chiếc răng gãy.
Thậm chí còn có một số khối vụn không biết tên.
Lão ta ngưỡng cao cổ.
Quật cường duy trì thân hình lung la lung lay của bản thân mình.
Như một con gà trống lớn cao ngạo!
Thiếu nữ ngăm đen nằm trên mặt đất, lúc này, xiềng xích trên người cô ta còn chưa tiêu tán, cô ta chỉ có thể nghiêng đầu nhìn hòa thượng chốc đầu từng bước từng bước đung đưa đi tới.
Không biết vì sao.
Bỗng nhiên cô ta có cảm giác bị chấn động.
Hòa thượng này.
Tuy rằng một bụng oai lý tà thuyết.
Tuy rằng thích làm một kẻ nham hiểm.
Tuy rằng làm việc rất ranh mãnh thích lưu tâm.
Nhưng.
Trước đây sao mình không phát hiện.
Lão ta lại có thể xấu như vậy?
Đúng vậy.
Vào lúc này.
Thiếu nữ ngăm đen cũng không cho rằng chuyện hòa thượng chốc đầu cứng rắn tiếp tục chịu đựng đi ra là chuyện dũng cảm và đáng để người kính phục tới cỡ nào.
Con mẹ nó đầu óc mày có bệnh sao.
Mày cứ ngoan ngoãn nằm dưới biển quảng cáo giả chết không phải được rồi sao?
Mày coi đây là đang quay phim truyền hình à.
Còn xác chết vùng dậy gắng gượng đứng lên!
Sợ mình không thể nhảy ra cướp phần diễn sao?
Chết một lần cảm thấy chết thiếu đặc sắc.
Còn phải để đạo diễn lặp lại một lần nữa, đổi một tư thế khác cho mình?
Mày cứ để vị đại ca kia yên ổn thanh thản mà tự sát chết không được sao!
Không đúng.
Không đúng.
Anh ta tự sát rồi ai tới giải độc cho mình!
Thiếu nữ ngăm đen lâm vào xoắn xuýt, dưới tình huống trọng thương cực kỳ hư nhược, vào lúc này dường như tư duy của cô ta đã trở nên chậm lụt.
Hòa thượng chốc đầu đi tới vị trí cách Châu Trạch chỉ chừng 20m.
Lão ta nhếch môi.
Dường như đang cười.
Nhưng quai hàm sưng lên cộng thêm lợi không còn mấy cái răng.
Khiến người khác thoạt nhìn sẽ cảm thấy lão ta đang khóc.
- Anh súc…
- Anh tô sâm tứ, tứ gian vô phật.
- Vậy bần sâm.
- Hôm nay.
- Để anh được thấy tứ thấy tứ.
- Cái gì gọi là Phật tứ chân!
Răng không còn bao nhiêu chiếc, mặt xưng phù thành như vậy.
Lúc nói chuyện cũng hở lợi.
Nhưng hòa thượng chốc đầu vẫn kiên trì giữ vững cao ngạo quật cường thuộc về lão ta.
Châu Trạch nhìn lão ta.
Như là đang nhìn một kẻ ngu xuẩn.
Sau đó.
Châu Trạch nhìn nhìn bàn tay của mình.
Là vì lần trước bị xá lợi tử nổ một lần.
Dẫn đến bản thân mình tổn hao quá lớn?
Cho nên hiện tại một đấm của mình đã không cách nào đập chết một người bình thường?
Hòa thượng ngậm miệng lại.
Nhưng bụng của lão ta lại bắt đầu không ngừng phồng lên lõm xuống.
Dường như lão ta cũng hiểu được hiện tại bản thân nói chuyện không được chính xác.
Cho nên.
Lão ta dứt khoát dùng bụng ngữ.
Có trời mới biết tại sao hòa thượng này phải buồn chán đến mức chạy đi học cái đồ chơi nhỏ kia.
Nhưng hiện tại lão ta thực sự cần dùng tới!
Giọng bụng ngữ hơi trầm thấp, nhưng lại khiến người ta cảm thấy âm vang mạnh mẽ, trong đêm tối này, trái lại càng lộ vẻ nghiêm túc!
- Phật, tại trong lòng.
- Phật, ở dưới chân.
- Phật, là bạn tôi.
- Phật, là chúng sinh.
- Chúng sinh đều là Phật.
- Phật là đông đảo dưới vùng tịnh thổ kia.
- Phật có thể không tồn tại.
- Nhưng lúc bạn cần.
- Phật ngay trước mặt bạn.
- Rất tự tại.
- Rất vô lượng.
- Nhân thế khó khăn, vô số luân hồi.
- Đến cuối cùng.
- Hợp thành một câu:
- Ngã phật từ bi!
Hai tay hòa thượng chốc đầu hợp thành chữ thập.
Một bóng dáng bay từ trên người lão ta lên.
Lúc này.
Lão ta thật sự có khí khái mặc kệ vạn người ta vẫn hướng tới!
Hơn nữa.
Lần này trên người lão ta có Phật quang tuôn trào, không phải loại sáng sủa thuần túy, càng giống vẻ dính đặc như trứng gà vàng, phảng phất như thủy ngân chảy ra ngoài.
Mà hòa thượng chốc đầu đứng ở vị trí trung ương "lòng đỏ trứng".
Vậy mà lại có vẻ vậy thần thánh không thể xâm phạm.
- Phật là vĩnh viễn, Phật không quan tâm tới thời gian, Phật trong quá khứ, Phật ở hiện tại, Phật cũng ở tương lai.
- Phật không quan tâm có hay không.
- Phật không để ý tới sinh diệt.
- Sinh linh tam giới.
- Không biết Phật nhiều vô số kể.
- Vì có Phật môn hành tẩu.
- Tán dương Phật pháp.
- Làm cho người thấy Phật.
- Hôm nay.
- Bần tăng.
- Cho ngươi lễ Phật!
Hòa thượng chốc đầu đưa tay sờ về phía đỉnh đầu Châu Trạch.
Thật giống như Phật an ủi ta.
Dẫn ta vào không môn!
Phật pháp vô lượng.
Phật quang cuồn cuộn nhộn nhạo xuất hiện.
Chen lấn lao về phía Châu Trạch.
Châu Trạch đứng không nhúc nhích.
Chỉ bình tĩnh nhìn hòa thượng trước mặt.
Chẳng qua.
Mãi cho đến khi tay hòa thượng gần đụng tới tóc Châu Trạch thì.
Châu Trạch động.
Khi Châu Trạch động.
Hòa thượng chốc đầu rõ ràng sửng sốt.
Anh ta.
Rõ ràng còn có thể động?
Dưới Phật quang tinh khiết.
Vậy mà anh ta còn có thể động!
A di đà phật! A di đà phật!
Con mẹ nó, kịch bản này không đúng.
Bần tăng đã bạo chủng.
Phát huy vượt xa người thường!
Châu Trạch trực tiếp nắm lấy cổ tay hòa thượng chốc đầu.
Không có quá nhiều biểu tình.
Cũng không có mấy lời giải thích dư thừa.
So với quang thải xán lạn thao thao bất tuyệt của hòa thượng chốc đầu ban nãy.
Sự đáp lại của Châu Trạch đơn giản tới quá mức đả thương người.
Anh ta.
Phun ra một chữ:
- Bẩn.
Đúng vậy.
Ngại tay lão ta bẩn.
Cho nên.
Đừng đụng tóc của tôi.
Sau đó.
Châu Trạch hất một cái!
Hòa thượng chốc đầu như lão ưng bắt gà con, bị quăng lên không trung.
Trong lúc rơi xuống thì.
Châu Trạch một đấm "oanh" ra ngoài!
- Rầm!
Tiếng đánh trầm muộn.
Xen lẫn một trận cốt cách chói tai khiến người tê cả da đầu liên tục vang vọng.
Biu!
Mới vừa rồi còn tỏ vẻ vô cùng.
Một bộ vai chính mở auto, vô cùng kiểu cách, hòa thượng chốc đầu lần thứ hai bày ra một đường cong parabol, bị đập trúng bờ sông, phát ra một tiếng "oanh", bờ sông cũng bị đánh nổ một mảng lớn, dẫn tới mặt sông nhấc lên sóng cuộn dữ dội.
Thiếu nữ ngăm đen thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Chớp chớp mắt.
Lúc này.
Cô ấy cảm thấy chính sách không chống cự của mình.
Là sáng suốt và chính xác biết bao.
Không phải mình quá kinh sợ.
Là địch nhân quá mạnh mẽ, quá khó giải quyết.
Bạch Oanh Oanh cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Mặc kệ hòa thượng chốc đầu kia đã ngu ngốc thế nào, họa phong độc đáo ra sao.
Chí ít lão ta cũng khiến ông chủ có thể ngừng cử động tự mình hại mình lại.
Vì sao ông chủ nhà mình lại bất tỉnh chứ.
Ông chủ.
Ông chủ nhanh chóng tỉnh lại đi.
Nếu không đợi khi ông chủ tỉnh lại, thân thể của anh đã bị người kia chơi tàn phế...
Vậy mà.
Giữa lúc Châu Trạch đưa tay chuẩn bị một lần nữa vạch vết máu nơi ngực.
Thừa dịp thời gian còn chưa tới.
Mình còn có thể tiếp tục chơi thêm một hồi.
Trên bờ sông.
Vậy mà lại truyền tới một trận ngâm xướng to lớn:
- Quan Thế ÂM Bồ Tát, Hành Thâm Bàn Nhược Ba La Mật Đa, chiếu thấy ngũ uẩn giai không, độ tất cả khổ ách.
- Xá lợi tử, sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức là không, không tức là sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị... ...
Thiếu nữ ngăm đen: - ĐM, hòa thượng, con mẹ nó ông còn có thể đứng dậy?
Bạch Oanh Oanh: - Hòa thượng vậy mới tốt chứ, nỗ lực lên, xin ngài nhất định phải chống đỡ tới khi ông chủ tỉnh lại! Nếu không anh ta lại sẽ bắt đầu tự mình hại mình!
Móng tay của Châu Trạch mới vừa rồi đụng lớp vảy máu.
Lại phải ngừng lại.
Giờ này khắc này.
Khóe miệng Châu Trạch cũng không khỏi giật giật.
Con hàng này.
Còn chưa chết?
Bản thân mình.
Vậy mà lại lụn bại tới mức này sao?
Đi về phía lề đường vài bước.
Châu Trạch nhìn thấy trên bờ sông.
Vậy mà hòa thượng chốc đầu một thân máu me lại lảo đảo đứng lên.
Lần này.
Không phải bụng ngữ.
Cũng không phải khẩu ngữ.
Nhưng âm hưởng kinh Phật này.
Lại không ngừng men theo bờ sông không ngừng truyền đến.
Hòa thượng chốc đầu cao giơ hai tay.
Như điên tựa cuồng:
- Hôm nay.
- Đệ tử mời mở ra không môn.
- Mời Phật.
- Hàng ma!
Trong nước sông.
Dưới ánh trăng chiếu rọi.
Phảng phất như thật sự có một đạo Phật môn vàng lóng lánh hiện ra.
Mà ở phía sau cửa này.
Dường như thật sự có nhất tôn Phật chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận