Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1127: Giải phong ấn! (1)

- Ông chủ, anh dậy rồi sao? - Oanh Oanh buông quyển sách ra.
Châu Trạch gật đầu một cái, đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, đi vào trong nhà vệ sinh, rửa mặt lại lần nữa.
Vào lúc này, đúng lúc lão đạo - đã khôi phục nguyên khí – cũng đang đi vào tiệm sách, ông ta mới vừa đem chút hoa quả qua cho Câu Tân – người đang nằm ở tiệm thuốc cách vách.
Cũng làm thằng nhóc đó xúc động một lúc, mắt ầng ậng nước mắt năn nỉ ông ta đừng nên khách khí như vậy.
- Ồ, ông chủ đâu rồi?
- Đi tắm.
Lão đạo nghe vậy, móc móc lỗ tai, trên đầu ông ta còn quấn một vòng vải thưa.
- Ha, hôm nay ông chủ thật là lãng phí nước.
Tiểu Hầu Tử ngồi ở trước máy vi tính đặt ở phía sau quầy bar, đang nhìn chằm chằm màn ảnh không chớp mắt, chơi Dota auto chess.
- Để mắt cách xa màn hình một chút.
Lão đạo đi tới, đưa tay kéo đầu của tiểu hầu tử một chút.
Sau đó đến chỗ tủ lạnh nhỏ ở phía dưới quầy bar, lấy ra một ít đá viên, cầm trên tay để tan ra một chút trước, sau đó xoa xoa lên trên vị trí cái trán của mình.
Mẹ nó chứ.
Bây giờ nhớ lại.
Trong lòng lão đạo cũng là một bụng tức giận, tại sao ông ta lại xui xẻo như vậy chứ, hết lần này tới lần khác lại bị cục đá đó đập trúng.
Tiểu loli và thằng bé trai ngồi ở trong một góc của tiệm sách, làm bài tập, lão đạo liếc mắt nhìn phía bên đó, trong lòng lại đang lẩm bẩm thần kỳ thật, bài tập tiểu học không bao giờ làm hết được sao?
- Ha, lão đạo!
Trịnh Cường từ tiệm internet đối diện đi tới, vẫy vẫy tay với lão đạo.
Lão đạo đi tới, tuy nói đầu heo cùng móng heo đều đã bị ăn, nhưng thật ra nguy cơ vẫn chưa hoàn toàn được xóa bỏ, cho nên những quỷ sai vốn ở vùng khác này còn phải đợi ở tiệm sách thêm một thời gian nữa.
- Sao vậy?
Lão đạo rất bình tĩnh mà đáp lại, cái tư thế này, có một loại kiêu ngạo tự nhiên như khi cán bộ trung ương đối diện với quan chức địa phương.
- Bên chỗ của tôi có một người bán trà nói với tôi, ở trên thị trường bên Thông Thành này có loại trà mới, buổi tối có muốn cùng nhau thử một chút không?
Lão đạo sửng sốt một chút, cự tuyệt nói:
- Bần đạo thích uống trà cổ.
- Uống cái rắm đó, theo tôi ra ngoài!
Lúc này, đúng lúc luật sư An từ trên thang lầu chạy chậm xuống.
Lão đạo cùng Trịnh Cường nhìn nhau, đều rất kinh ngạc với tại sao chuyện luật sư An ở cách xa như vậy mà lại có thể nghe rõ được trước đó hai người bọn họ đang nói chuyện gì.
Trong tay luật sư An cầm một tấm bản đồ của Thông Thành, đưa lên, nói:
- Anh, kêu thêm Lưu Sở Vũ còn có Nguyệt Nha, cộng thêm…
Luật sư An nhìn về phía hai học sinh tiểu học đang làm bài tập ở trong góc, ngón tay chỉ về hướng tiểu loli.
Trong lòng thằng bé trai cảm ứng được, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào luật sư An.
Luật sư An lập tức đổi tay, gãi gãi tóc của mình, nói:
- Chỉ ba quỷ sai các người cũng đủ rồi, theo tôi đến chỗ này.
- Được.
Trịnh Cường lập tức gật đầu, đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Sở Vũ cùng Nguyệt Nha còn đang ở bên quán net bên kia.
Lão đạo chỉ chỉ chính mình nói:
- Tôi cũng phải đi sao?
- ... - Luật sư An.
Luật sư An mỉm cười nhìn lão đạo:
- Trong nhà không thể thiếu người trông chừng, mấy người chúng tôi đi là được rồi.
Đúng lúc này, Châu Trạch cũng đã tắm xong đi ra, thấy vậy, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Bên chỗ một vị khách hàng cũ của tôi xảy ra chút chuyện, chính là người trước kia đã cung cấp tin tình báo cho tôi.
Luật sư An bĩu môi hướng về phía vườn rau xanh ở cách vách, ý tứ chính cái người đã cung cấp thông tin về vị trí của Canh Thần trước đó.
Châu Trạch vẫn luôn biết rõ, luật sư An kinh doanh một mạng lưới thông tin thuộc về chính anh ta, có liên lạc với một ít thế lực ở địa ngục, ở dương gian, cũng có rất nhiều khách hàng mà lúc trước luật sư An đã sắp xếp lén trốn thoát được, mà những khách hàng này cũng đều có đường dây liên hệ với địa ngục của chính mình.
- Có chuyện gì?
- Cũng không tính là chuyện lớn gì.
Luật sư An nhún vai một cái:
- Người ta gửi cho tôi một tin nhắn ngắn, sau đó đến lúc tôi gọi điện thoại lại, điện thoại lại không gọi được.
- Vấn đề hẳn không lớn, có lẽ là bị giết rồi đi.
Vấn đề không lớn, có lẽ là bị giết rồi, ừ...
Lời này, nghe như thế nào cũng làm làm cho người ta có một loại cảm giác là lạ.
- Tôi dẫn người đi xem thử một chút, trước tiên để xác định một chút là trường hợp ngoài ý muốn thông thường ngoài ý muốn hay là do một vài nguyên nhân khác, anh ta ở bên Như Cao.
Châu Trạch gật đầu một cái, nhưng vẫn hỏi lại:
- Chuyện của sư phụ Hứa Thanh Lãng?
- Lão Hứa nói ngày hôm trước cảm ứng được ở hướng tây nam, ngày hôm qua cảm ứng được ở hướng tây bắc, bây giờ thì lại ở hướng đông bắc, vị trí quá xa, cảm ứng cũng rất mơ hồ, trời mới biết ngày mai lại chạy đi đâu, đợi sau khi xác định được vị trí cụ thể, sau đó chúng ta mới hành động.
- Một hồi xuôi nam một lúc lại ngược bắc như thế này, thật đúng là sờ không trúng được.
Nói xong.
Luật sư An gật đầu với Châu Trạch một cái:
- Ông chủ, vậy chúng tôi đi trước đây.
- Cơm tối...
- Chúng tôi giải quyết trên đường.
Luật sư An cùng Trịnh Cường đi ra khỏi tiệm sách, trực tiếp lên xe lái đến cửa tiệm internet, đợi đám người Nguyệt Nha từ trong tiệm net đi ra.
Châu Trạch quay đầu lại, nhìn đồng hồ một phen, sau đó hỏi lão đạo:
- Mọi người ăn bữa tối chưa?
Cho dù là anh ngủ thiếp đi, cũng không thể nào không gọi anh dậy ăn cơm nha.
Da mặt lão đạo run lên, nói:
- Ông chủ, nếu anh đói bụng, thì đặt đồ ăn bên ngoài đi.
- Sao vậy? Lão Hứa đến tháng, nên tối nay không nấu cơm sao?
Châu Trạch đi tới cửa phòng bếp, nghe được từ bên trong truyền ra tiếng nồi chén gáo chậu va vào nhau cùng với tiếng xào nấu, đây không phải là đang nấu sao?
Nép người, nhìn vào trong một chuyến, ánh mắt Châu Trạch đông lại một phen.
Anh nhìn thấy ba người giấy lớn giống như người bình thường đang đứng ở trong phòng bếp nấu cơm.
Ở trên bếp, tất cả đều là ẩm thực hắc ám.*
(ẩm thực hắc ám (
黑暗料理

) : ban đầu từ này xuất phát từ phim hoạt hình “tiểu đầu bếp cung đình”, sau này được hiểu theo kiểu món ăn đường phố được thực hiện bởi những người có kỹ năng nấu nướng trung bình với những cách làm khó tưởng tượng được, hiện tại được dùng để chỉ những món ăn dùng nguyên liệu hoặc thực phẩm mà người bình thường không thể nuốt được hoặc quy trình chế biến không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như mì xào marshmallow)
Bạn cần đăng nhập để bình luận