Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 212: Cục diện bị mất khống chế!

Ánh mắt nữ Ninja ngưng lại, lúc này cô ta lựa chọn lui về phía sau.
- Đùng!
Nhưng chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy,
Châu Trạch nghiêng đầu sang chỗ khác.
Sau đó.
Nữ Ninja chỉ cảm thấy cả người mình tự bay lên, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió, đây là một loại tốc độ khiến con người ta cảm thấy tuyệt vọng.
- Rầm!
Châu Trạch dùng một tay bóp cổ nữ Ninja, trực tiếp đè cô ta xuống đất, đồng thời còn trượt đi khoảng chừng trăm thước!
- Ách... ... ...
Một tiếng than nhẹ phát ra từ trong cổ họng Châu Trạch, giống hệt như màn cầu nguyện trước khi ăn cơm, cảm ơn thượng đế đã ban cho mình đồ ăn phong phú như vậy.
Thân thể nữ Ninja đang run rẩy, đây không phải loại run rẩy khi đối mặt với kẻ địch, cho dù vào hơn 500 năm trước, khi cô ta theo những người khác cùng đến vùng duyên hải Trung Quốc, thân là nữ Ninja, cho dù gặp phải quan binh Đại Minh hay cuối cùng là Tào Đỉnh, cho dù thắng trận hay là bại trận, cô ta vẫn chưa từng cảm thấy sợ hãi, huống chi hiện tại cô ta đã có thêm năm trăm năm từng trải so với trước đây.
Nhưng lúc này, từ sâu trong linh hồn cô ta thật sự sinh ra một loại sợ hãi, bởi vì cô ta cảm thấy dường như bản thân mình không phải đang đối mặt với một người, mà là đang đối mặt với một loại áp lực tới từ chuỗi thức ăn.
Dường như bản thân mình chính là thức ăn của anh, loại cảm giác áp bách này giống hệt như một con ngựa vằn lạc đàn, lại gặp phải một đầu sư tử.
Móng tay Châu Trạch đâm vào cổ nữ Ninja, đồng thời chỉ trong nháy mắt, khói đen bốn phía bắt đầu đè ép xuống.
Bốn phía phát ra loại tiếng động như máy ép trái cây đang hoạt động, trên thực tế cũng đúng là như thế.
Đơn giản.
Dứt khoát.
Thô bạo.
Khiến người sợ hãi thán phục.
Đồng thời cũng khiến cho người ta cảm thấy giật mình, không dám nhìn thẳng.
Một luồng khói xanh bay lên, Châu Trạch ngẩng đầu, hít vào một hơi.
Khói xanh chui vào mũi.
Mang đến một loại cảm giác vô cùng hưởng thụ.
Giống hệt như một bà cụ sống trong nhung lụa đang hút thuốc lào.
Chép miệng một cái.
Liếm liếm môi.
Sau đó thân thể của anh còn nhẹ nhàng run run một chút.
Tất cả mọi giác quan.
Đều đang thư thái.
Chỉ là một vong hồn thôi, cho dù cô ta có tồn tại được năm trăm năm, còn trải qua sự phối hợp cùng điều chế đặc thù với cha xứ, nhưng vào lúc này, trong mắt Châu Trạch.
Không phải cô ta cũng chỉ là một điếu thuốc thôi sao?
Chậm rãi thở ra.
Châu Trạch từ từ ngồi xuống.
Anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trên trán của chính mình.
Giống hệt như một ông lão sau khi ăn no nên lại chuẩn bị phơi nắng sưởi ấm, chợp mắt một lát.
Đại khái qua chừng một khắc đồng hồ.
Châu Trạch đặt tay xuống.
Trong tròng mắt của anh vẫn còn lóe ra tia sáng màu xanh quỷ dị như trước.
Nhưng thần sắc trên mặt anh lại có chút dị thường.
Là nghi ngờ.
Là không hiểu.
Là hoang mang rối loạn.
Loại tâm tình này xuất hiện trên người của anh có vẻ hơi mất tự nhiên, anh của ban đầu, chiến sát Thanh Y nương nương, sau đó mới ẩu đả với cha xứ Nhật Bản, sau đó lại diệt sát quỷ sai đã phụ thân vào cô em vợ ở nhà họ Lâm, lại trải qua trận chiến ở Diêm Thành một lần xoắn giết hai gã quỷ sai.
Dường như khi anh xuất hiện, thường thường đồng nghĩa với cho dù tình huống chung quanh có là như thế nào.
Cũng là lúc nên kết thúc hết thảy.
Nhưng lúc này.
Anh thật sự có chút rối loạn.
- Vì sao... ... không trở về được?
Châu Trạch tự lẩm bẩm, giống như đang suy tư vấn đề này, mà hiện tại thật ra anh không phải người am hiểu tự hỏi, giống hệt như một người vừa tỉnh táo lại từ cơn buồn ngủ, tất cả mọi thứ đều dựa vào ý thức mơ hồ của bản thân.
Xuống giường.
Tìm ống nhổ.
Cởi quần ra.
Mở vòi hoa sen.
Sau đó lại một lần nữa nằm xuống, ngủ tiếp.
Có thể đợi ngày mai có ai hỏi tới, chính anh cũng không thể chắc chắn được bản thân đã lên giường chưa, đã tiểu tiện hay chưa.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Trong mắt anh lộ ra vẻ kinh hoảng.
Anh duỗi một ngón tay ra.
Chỉ chỉ màn trời.
Ngay sau đó, nắm tay anh nặng nề nện xuống đất.
Anh hiểu được.
- Lần này là ý thức... ... thân thể không ở đây... ... Xong đời... ... Thân thể sắp không chịu nổi... ...
... ... ...
- Cho nên, mỗi lần ông chủ nhà cô 'mở ra vô song', đều sẽ biến thành bộ dạng này?
Tiểu loli ở bên cạnh nhìn chằm chằm thân thể Châu Trạch, hơi kỳ quái hỏi.
- Ừm, đây là chuyện bình thường, không sao cả.
Bạch Oanh Oanh có vẻ rất bình tĩnh, sau mỗi lần ông chủ mở ra vô song thân thể đều sẽ xuất hiện một vài vấn đề, phải liệt chừng nửa tháng, cô ấy cũng đã quen với chuyện đó.
Hơn nữa, thật ra Bạch Oanh Oanh rất thích bộ dạng khi ông chủ liệt, bởi vì cô ấy có thể chăm sóc anh mọi lúc mọi nơi, kể cả tắm cho anh. Lúc đó cũng là lúc ông chủ đáng yêu nhất, cũng cần có mình nhất.
- Khụ khụ... ...
Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh ho khan, đồng thời cậu ta còn lấy ra một chiếc khăn lông ướt lau mặt cho lão đạo. Lão đạo vẫn còn đang hôn mê, chưa tỉnh lại.
Tiểu loli tiếp tục nhìn chằm chằm Châu Trạch, không ngừng đánh giá. Mặc dù cô bé không hiểu Châu Trạch đã gặp phải chuyện gì trong mơ, nhưng lúc này biến hóa thân thể của Châu Trạch đã đủ để cô bé cảm thấy hết sức hứng thú.
Qua mười lăm phút sau, tiểu loli chỉ vào cánh tay phải của Châu Trạch, hỏi: - Đây cũng là bình thường?
- Bình thường. - Bạch Oanh Oanh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Thân thể của ông chủ sẽ xuất hiện rất nhiều vết thương, đây là biểu hiện do thân thể đã gánh vác nhiều hơn mức bình thường mang tới.
- Cô xác định chứ?
Tiểu loli chỉ vào vị trí khuỷu tay nơi cánh tay phải của Châu Trạch, nói.
Ở nơi đó, xương cốt đã bắt đầu lòi ra ngoài, da thịt cũng tràn ra, đồng thời số xương trắng lộ ra đã bắt đầu biến thành màu đen, đây là dấu hiệu của thi thể bị tàn phá, có nghĩa là chất dinh dưỡng bên trong xương cốt đang nhanh chóng xói mòn, gần như là cát bụi trở về với cát bụi.
Bài hát kia hát thế nào ấy nhỉ:
- Hóa thành lớp bùn mùa xuân, che chở khắp đại địa... ...
Tiểu loli không nghi ngờ chút nào, nếu lúc này bản thân mình ném Châu Trạch vào sân vườn, sang năm khi mình tới viếng mồ mả, có thể nơi ấy đã mọc thành một thảm thực vật vô cùng tươi tốt.
Khi ấy có lẽ bản thân mình còn có thể chở một cây sơn trà giống tới, sau này cô bé còn có thể viết nhật ký:
- Đình có cây sơn trà, đã trồng vào năm Ngô bộ đầu chết đi. Nay đã cao vút như mái che vậy.
Cô bé quay đầu qua lại nhìn thấy Bạch Oanh Oanh hồn nhiên không coi đó là chuyện to tát gì.
Tiểu loli không nhịn được hoài nghi một lần nữa, không phải là mình quá cả nghĩ rồi đấy chứ?
Hay là bản thân Châu Trạch vốn có sinh mệnh lực mạnh mẽ như vậy?
Nghe chừng trước đây anh còn thường xuyên như vậy.
Nhưng mẹ nó, đây là tiết tấu sau khi hóa thành khói bụi còn có thể phục hồi như cũ đấy.
Mặc dù mọi người đều là quỷ.
Nhưng anh cũng phải nói chuyện khoa học một chút chứ?
Cho nên, tiểu loli đi tới bên cạnh Bạch Oanh Oanh, duỗi ra bàn tay non nớt của bản thân bắt lấy mặt của Bạch Oanh Oanh, dí mặt cô ấy tới gần sát xương cánh tay đã biến thành màu đen của Châu Trạch:
- Tôi nói một lần cuối cùng, nếu như trước đây anh ta như vậy cũng có thể phục hồi như cũ tiếp tục vui vẻ hoàn hảo như lúc ban đầu, từ nay về sau tôi sẽ bưng trà dâng nước rửa chân làm ấm giường cho anh ta!
Nếu như đã thành bộ dạng thế này anh ta còn có thể phục hồi như lúc ban đầu.
Loại bộ đầu này, loại lão đại này.
Bản thân mình có ngắt mũi làm quen thì đã sao chứ?
Cả người Bạch Oanh Oanh bỗng nhiên giật bắn lên.
Sau đó cô ấy há hốc miệng ra.
Cô ấy đưa tay theo bản năng sờ soạng số xương cốt đã lòi ra ngoài của ông chủ một chút.
- Đùng!
Không ngờ xương cốt lại lõm xuống.
- A a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Bạch Oanh Oanh bắt đầu hét ầm lên.
Hứa Thanh Lãng còn đang lau mặt cho lão đạo bị tiếng hét này của cô ấy làm giật mình, sắc mặt trở nên trắng bệch, phun ra một búng máu, phun thẳng vào trên mặt lão đạo.
Mẹ nó anh đây sợ nhất là phải đổ máu đấy!
Một đầu cương thi, bỗng nhiên thét chói tai sau lưng mình, đây thật sự không phải chuyện mà người thường có thể chịu đựng được.
- Ông chủ, ông chủ!
Bạch Oanh Oanh quỳ gối bên cạnh Châu Trạch khàn giọng kinh hô, nhưng cô ấy lại không dám đụng vào Châu Trạch nữa, cô ấy rất sợ vừa đụng phải Châu Trạch sẽ khiến anh hóa thành cát bụi.
Tiểu loli thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sự kiên trì của mình là đúng.
Như vậy mới bình thường chứ, cho dù là phán quan cũng không thể nào làm đến bước này.
Sau đó.
Tiểu loli hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Châu Trạch, ngón tay nhẹ nhàng đan chéo, dường như có vẻ hơi bối rối.
Cô bé đang nghĩ đến chuyện.
Nếu như Châu Trạch chết đi một cách không rõ ràng trong giấc ngủ như vậy.
Dường như bản thân mình cũng không thiệt thòi nhỉ.
Không lỗ không lỗ.
Thật sự không lỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận