Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1803: Xấu xí (1)

Bên ngoài, thật sự là sóng gió bão tố mà.
Lúc này, Nửa gương mặt vẫn dựa vào vị trí ban đầu, khung cảnh ký ức ở chung quanh vẫn còn đang nhanh chóng chớp lóe, cảnh tượng của chung quanh, cũng đang thay đổi theo thời gian.
Anh ta không hề rời khỏi kết giới ý thức này, một là bởi vì hai lần chiến đấu trong hôm nay của anh ta, chí là cứng đầu liều mạng mà thôi, sống cho tới nay vốn cũng không còn sót lại được mấy phần nguyên khí, hiện tại, thì càng giống như đã bị chính bản thân hại đến mức thành một cái sàng lớn rồi.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu, hay là bởi vì anh ta lười phải đi ra ngoài.
Đi ra ngoài làm gì?
Liều sống liều chết, cứng đầu xông lên, nói tôi phải bảo vệ anh, tôi muốn cùng kề vai chiến đấu với anh, tôi muốn chết cùng anh?
Có ngu hay không chứ?
Vừa nghĩ tới đây, Nửa gương mặt lại bắt đầu cười.
May là người bình thường không vào kết giới ý thức này được, nếu như đặt ở ngoài đường, nói không chừng dáng vẻ thần thần kinh kinh này sẽ dọa hỏng biết bao nhiêu người đi.
Trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài, Nửa gương mặt không cười nữa.
Tuy nói anh ta không đi ra ngoài xem cuộc chiến, nhưng hiện tại, anh ta chẳng qua chỉ là đang vô cùng suy yếu, chứ không phải là điếc là mù, khí tức thay đổi ở bên ngoài kia, cũng đã sớm cảm ứng được.
Không cần đi xem, chỉ ở đây cảm nhận, thật ra thì cũng đã có thể hiểu được tương đối về hướng phát triển của sự việc rồi.
Đầu tiên là một luồng khí tức quen thuộc chợt bốc lên, xông thẳng lên.
Hơi thở này, quá quen, nhất định là anh ấy.
Chỉ tiếc, khí thế lao lên này không thể kéo dài, đời sau khi giằng co được một thời gian ngăn, đã vỡ tan ngàn dặm.
Nói thật, khi trước khi cảm ứng được sự thay đổi này, ngược lại thì Nửa gương mặt không vui vẻ bao nhiêu, mặc dù trước đó không lâu anh ta vừa mới bị vị kia liên tục đạp ngã ra đất.
Ngược lại thì, trong lòng có chút thê lương, có chút bi thương, có chút khó chịu.
Cũng không phải là cố tình tự lừa bản thân, mà thực sự là đang thể hiện tâm trạng thực sự.
Chờ sau khi luồng khí tức kia tiêu tan.
Trong một khoảnh khắc.
Hơn mười luồng khí tức lập tức bùng nổ tập thể, tựa như nước bắn vào chảo dầu sôi, “xèo xèo” ra một trận ồn ào.
Ngược lại thì Nửa gương mặt cũng không hiểu được tại sao lại có chuyện này, không giải thích được tại sao lại bắt đầu một trận chiến đấu?
Chẳng qua thì rất nhanh, anh ta đã nhớ ra những lời trước đó khi Hạn Bạt ở đây đã nói về vị ông chủ tiệm sách kia.
Ây yo.
Không được.
Anh ta lại muốn cười rồi.
- Ha ha ha... Khục khục khục…
Nửa gương mặt đưa tay xoa xoa mặt mình, cười lâu như vậy, nước mắt đã sớm chảy ra trong khi cười, dĩ nhiên, lúc chùi ở trên tay, cảm giác có chút dính dính.
Dù sao, người ta khóc thì chảy ra nước mắt, còn thứ anh ta chảy ra chỉ là dịch củ sen mà thôi.
Cho tới lúc này.
Nửa gương mặt cũng không biết được tại sao Châu Trạch muốn cố ý sắp xếp bộ nhục thân củ sen này cho anh ta, cho dù là tùy tùy tiện tiện mà tìm một bộ thi thể hoàn chỉnh hoặc thậm chí là không hoàn chỉnh cũng hoàn toàn được mà.
Cũng đúng, lấy cuộc đời nhìn như cực kì dài thực ra lại vô cùng ngắn ngủi kia của Nửa gương mặt, anh ta không biết đến Na Tra, cũng là chuyện có thể hiểu được.
Đúng lúc này, khung cảnh ký ức thoáng cái đã tối sầm lại, ngược lại cũng không phải là đã hoàn toàn biến mất, chẳng qua là tiến vào một khu vực có ánh sáng rất yếu mà thôi.
Lúc này, vị trí mà Nửa gương mặt dựa vào, không còn là nơi trước đó nữa, mà đã trở thành một hành lang lạnh như băng.
Nơi này, là một ngôi mộ.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân chủ nhân nguyên bản của kế giới ý thức này không có ở đây, cho dù nó vẫn tiếp tục tồn tại theo quán tính, nhưng rốt cuộc vẫn bắt đầu càng ngày càng suy yếu đi, dẫn đến việc khung cảnh ở chung quang, đã không còn rõ ràng như ban đầu nữa.
Nửa gương mặt mở bàn tay của mình ra, bắt đầu tiến hành củng cố cho kết giới ý thức này một lần nữa.
Mặc dù tình hình hiện tại của anh ta thực sự rất không tốt, nhưng cũng không đến mức ngay cả một kết giới nho nhỏ cũng không cách nào duy trì được.
Kết giới được củng cố một lần nữa, tình cảnh ở chung quanh, cũng bắt đầu dần dần bình thường trở lại, không còn là kiểu tua đi nhanh giống như trước đó nữa, đã trở thành tốc độ phát bình thường.
Nửa gương mặt nghiêng mặt sang một bên, nhìn về phía bên phải của mình, bên trong, là phòng mộ chủ.
Ở trung tâm của phòng một chủ, không có quan tài, chỉ có một cái bệ cao, mà ở trên bệ cao, có một cái hồ nước, nước đang lưu chuyển trong hồ, chính là chất lỏng màu đen đậm đặc.
Lúc này.
Trong hồ nước màu đen.
Bắt đầu sủi bọt khí.
Ngay sau đó.
Một người đàn ông xuất hiện, sau khi nổi lên, lại giống như đã thức tỉnh vậy, mặc dù hơi có vẻ cứng ngắc, nhưng có thể thấy được người đó đang từ từ làm quen, cuối cùng, thân thể đàn ông trần truồng màu đen đi ra khỏi hồ nước, đứng ở bên dưới.
Cũng không lâu lắm, trong hồ nước lại sủi bọt khí một lần nữa, lại có một người đàn ông khỏa thân với dáng vẻ khác đã bò ra khỏi hồ nước, đứng ở bên cạnh người đàn ông đầu tiên.
Hết vòng này đến vòng khác, nhìn quả bầu vẽ cái muôi, bên trong, lại liên tục hơn mười người đàn ông leo ra ngoài.
Một hàng đàn ông cả người khỏa thân đứng bên cạnh nhau, khung cảnh này, ngược lại cũng không cảm thấy cay mắng bao nhiêu, bởi vì trên người bọn họ, tản ra một loại khí tức lãnh đạm và lạnh như băng.
Nửa gương mặt biết rõ, đây là con rối.
Mà chất lỏng ở bên trong hồ nước này, lại càng tràn đầy một loại hơi thở chết chóc một cách tự nhiên, tử khí tinh thuần đến mức độ này, khiến cho anh ta cũng có chút kinh hãi.
Nửa gương mặt từ từ bò dậy, nhích tới gần một chút, hồ nước này giống như một cái hang, mà ở chung quanh cái hang này, giăng đầy trận pháp.
Bàn về kiến thức và năng lực chuyên môn, thế nhưng Nửa gương mặt cao hơn ông chủ Châu cá mặn không biết bao nhiêu, cho nên sau khi nhìn thấy một màn này, thoáng cái anh ta đã hiểu được công dụng của cái hồ nước này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận