Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 280: Anh em tình thâm (2)

Phòng bếp ở tầng hai.
Đúng vậy.
Cừ Minh Minh đã bao cả hai tầng, tầng một mở tiệm cà phê Internet và phòng làm việc, phòng ngủ.
Tầng thứ hai này.
Lại có các loại dược liệu được phân loại chất đống, còn có vài bếp lò cùng với nồi niêu xoong chảo, thật sự là thiên đường của kẻ tham ăn.
Sau khi Châu Trạch đi lên tham quan một lần lại xuống, có một khu vực bị màn che che khuất Cừ Minh Minh không xốc lên để anh đi vào, nên Châu Trạch cũng rất thức thời mà không đi.
Thật ra.
Châu Trạch đã "nghe" được rồi, trong này có tiếng "vụn vỡ" rậm rạp chằng chịt, trong đó có cất thứ gì, không cần nói anh cũng biết.
Đối với những cổ trùng này, ông chủ Châu cũng không có nhiều hứng thú lắm.
Cừ Minh Minh có trách nhiệm làm dược thiện, anh ta nói sau khi làm xong sẽ bưng xuống.
Châu Trạch cũng chỉ còn cách ngồi một mình trong phòng làm việc thưởng thức những bức tranh, em gái ngồi bên quầy bar mắt ngân ngấn nước đi tới, quỳ trên mặt đất dùng khăn lau vết máu trên thảm đi.
Cô ta rất đau lòng, cũng rất khó chịu, khi nhìn thấy cô ta, Châu Trạch cảm thấy như vừa nhìn thấy Bạch Oanh Oanh.
Nếu bản thân mình bị thương chảy nhiều máu như vậy, chắc Bạch Oanh Oanh cũng sẽ rất khó chịu.
Vừa nghĩ đến đây, Châu Trạch lại lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại cho Bạch Oanh Oanh, nói mình đang lên mạng ở tiệm cà phê Internet đối diện, sẽ không về ăn cơm.
Bạch Oanh Oanh hò hét nói chờ sau khi phòng đọc sách hết bận cô ấy sẽ tới nhất khởi song… phi cùng Châu Trạch...
Không đúng, là cùng chơi LOL.
Cô ấy cho rằng Châu Trạch chạy đến tiệm cà phê Internet để chơi game.
Đặt điện thoại xuống, Châu Trạch phát hiện cô bé kia đang đứng tại chỗ, vẻ mặt phức tạp mà nhìn mình.
Châu Trạch đưa tay chỉ mặt mình:
- Trách tôi?
Cô gái nhỏ không phản ứng, đưa tay lau nước mắt, bĩu môi đi ra khỏi phòng làm việc, một bộ dạng như cô ta rất ủy khuất.
Châu Trạch nhún nhún vai, đầu năm nay mấy cô gái mê muội là khó xử lý nhất, chỉ hy vọng Cừ Minh Minh có thể trông giữ cô ta thật cẩn thận. Chỉ có điều Châu Trạch cũng không quá đặt nặng chuyện này trong lòng, loại tồn tại không phải quỷ giết người hay làm người bị thương dường như không thuộc về phạm vi quản lý của anh. Trên thế giới này mỗi ngày phát sinh không biết bao nhiêu vụ mưu sát và án mạng còn ác liệt hơn nhiều.
...
Cô gái nhỏ lau vết máu xong lại đi rửa tay, rồi đi lên tầng hai.
Cừ Minh Minh đang ngồi xổm trước bếp lò nhìn mức lửa, trong nồi mùi dược thiện nồng đậm, thế nhưng lại không ngán, trái lại nó còn tản mát ra mùi thơm ngát giống hệt như bạc hà.
- Anh, anh không cần phải làm vậy.
Cô gái nhỏ đi tới bên cạnh ông chủ của cô ta, có chút đau lòng mà nắm lấy tay trái của ông chủ.
- Không sao, em gái không hiểu chuyện, gây họa, đương nhiên phải do người anh trai này gánh trách nhiệm. Người phía dưới kia cũng là người biết lý lẽ, cũng không làm khó chúng ta quá mức.
- Chẳng qua chỉ là một con chuột đất mà thôi, một vai phụ mà cứ coi mình là nhân vật gì lớn lắm không bằng.
- Cừ Chân Chân, làm sai chính là làm sai, nếu không có anh ta ra tay, sợ rằng tay em đã nhiễm phải một món nợ máu, cổ trùng có linh, em muốn có ngay bị cổ trùng chính em nuôi phản phệ sao?
- Được rồi được rồi, là em sai rồi, em thật sự sai rồi.
Cừ Chân Chân duỗi tay vuốt ve cánh tay của anh trai nhà mình, chôn mặt xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp vết thương.
- Anh, anh tốt với em quá.
- Nói nhảm, em là em gái của anh, anh không tốt với em thì còn đối tốt với ai?"
- Ừm, anh yêu em nhất.
- Ha ha.
Cừ Minh Minh đưa thay sờ sờ mặt em gái.
Cừ Chân Chân ngẩng đầu, vẻ mặt mến mộ mà nhìn anh trai nhà mình, nói:
- Anh, em gái sẽ luôn làm lô đỉnh của anh.
- Ngoan. - Cừ Minh Minh xốc màn che lên nhìn một chút, sau đó nói: - Anh phải làm dược thiện, anh ta dương khí hư, âm khí trọng, có thể là vì dừng lại ở nơi mộ địa một thời gian quá dài.
- Chẳng qua cũng hay thật.
- Cho dù anh ta có đi trộm mộ nhiều cũng không thể nào khiến dương khí hư nhanh như vậy, anh ta khiến anh cảm thấy dường như mỗi ngày anh ta đều ngủ trong mộ ấy.
- Quên đi.
- Lấy Cửu Biều Trùng ba tiền, Ngân Tuyến Trùng một tiền, Ám Hỏa Trùng một tiền, như vậy đã có thể chữa trị khỏi tật dương hư trong cơ thể anh ta.
Sau khi Cừ Minh Minh nói xong lại đặt tay vào vị trí hàm dưới của em gái mình.
- Ừm, được rồi.
Cô gái gật đầu.
Sau đó hé miệng.
Ngay sau đó.
Có ba con côn trùng nhỏ trên cánh có hoa văn bay từ trong miệng cô ta ra.
Có một con côn trùng nhỏ màu bạc từ trong tai trái của cô ta chậm rãi nhúc nhích bò ra.
Có một con côn trùng màu vàng đen to chừng viên bi tươi sống từ vị trí khóe mắt cô ta lồi ra.
Những con trùng này đều rất ngoan rơi xuống trên tay của Cừ Minh Minh.
Cừ Minh Minh lật tay.
Ném hết những con trùng này vào nồi.
Trong lúc nhất thời.
Mùi vị của dược thiện càng thêm thơm ngát.
Nấu dược thiện cần một khoảng thời gian, Châu Trạch đang chờ trong phòng làm việc, thế nhưng anh còn chưa chờ được dược thiện đã chờ được Oanh Oanh.
- Ông chủ?
Bạch Oanh Oanh đứng ở cửa phòng làm việc kêu một tiếng.
Châu Trạch đi ra.
- Ông chủ, anh ở đây làm gì vậy, không đi chơi game à?"
Bạch Oanh Oanh nhìn lướt qua quán Internet, rất nhiều người đang chơi ăn gà ở đây.
- Ông chủ tiệm cà phê Internet là một đầu bếp, người ta đang nấu cơm cho tôi, tôi đang chờ ăn đấy.
Đương nhiên Châu Trạch không thể nói với Bạch Oanh Oanh rằng anh đang đợi thuốc tiên để uống.
Nếu không Bạch Oanh Oanh lại truy hỏi thuốc chữa bệnh gì thì anh nên trả lời thế nào đây?
- A, vậy Hứa nương nương sẽ đau lòng chết, nước của cậu ta anh không uống.
- Hiện tại ngay cả cơm anh ta làm anh cũng không ăn.
Bạch Oanh Oanh trưng ra bộ dạng đau lòng thay đồng nghiệp, nhưng ánh mắt cô ấy lại lướt nhanh về phía quầy bar.
- Cô đi chơi đi, chờ tôi chuẩn bị rời đi sẽ gọi cô.
- Được rồi.
Bạch Oanh Oanh lập tức chạy tới bên kia thêm tiền, sau đó rất vui vẻ chi trả tám mươi đồng một giờ để tới phòng VIP.
Châu Trạch đứng bên quầy bar tiện tay cầm một gói thuốc lá, mở ra, rút ra một điếu, châm lửa.
Trùng hợp vừa lúc Cừ Chân Chân đi từ tầng hai xuống, nhìn thấy Châu Trạch đang cầm thuốc, cô ta cũng không nói gì, chỉ mặt không đổi sắc đi tới quầy bar thu xếp đồ đạc.
Đột nhiên Châu Trạch cảm thấy bản thân mình giống hệt như một hàng xóm xấu, chạy tới nhà người ta làm khó dễ người ta.
Cắn người miệng mềm, bắt người nương tay, Châu Trạch không muốn nhìn cô bé này cứ giữ dáng vẻ lạnh lùng như vậy. Anh của người ta vừa tự mình hại mình sau đó lại làm dược thiện, mình cũng không thể trưng ra vẻ mặt vênh váo nghênh ngang mãi được.
- Anh cô đẹp trai thật, lớn lên giống hệt như Lý Dịch Phong ấy.
Tiệm Internet có hơi ầm ĩ.
Cừ Chân Chân nghe xong lời Châu Trạch nói, hơi nghi hoặc một chút ngẩng đầu nhìn về phía Châu Trạch, hỏi:
- Lớn lên cũng giống như thế?
- ... ... - Châu Trạch.
- Xem như thế đi, chú cũng rất đẹp trai. - Châu Trạch nhún nhường.
- Hôm nay là lỗi của tôi, anh tôi đã dạy dỗ tôi. - Cừ Chân Chân thở dài: - Nhưng người phụ nữ kia dám mắng anh tôi, còn dám đánh anh tôi, tôi thật sự không thể nhịn được.
- Trên thực tế vốn là như vậy, hai người vốn không thể tính là người bình thường, nhưng nếu hai người muốn sống cuộc sống của người bình thường, trong lòng vẫn cần điều tiết một chút.
- Vậy đổi lại là anh? - Cừ Chân Chân nhìn Châu Trạch: - Cô gái mới vừa rồi rất quen thuộc với anh đúng không? Nếu hiện tại trong quán Internet có người mắng cô ta đánh cô ta, anh sẽ phản ứng thế nào?
- Ta sẽ tiếp tục hút thuốc của tôi. - Châu Trạch rất bình tĩnh nói.
Cừ Chân Chân cau mũi một cái, cô ta thật sự không thể nào nảy sinh hảo cảm với người tên Châu Trạch này, vì thế cô ta không nói chuyện nữa, chỉ ngồi xuống sửa sang lại đồ vật trước mặt mình.
Châu Trạch phun ra một vòng khói, nhìn thoáng qua Bạch Oanh Oanh đang ngồi trong phòng VIP bên kia cửa kính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận