Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 588: Kỹ thuật biểu diễn bão tố

Diễn kỹ này.
Phóng đại tới có chút cay mắt.
Không chỉ Từ Chung Lệ mặt mèo, tiểu Hầu Tử và lão Trương đều kinh ngạc cực kỳ.
Ngay cả tên da đen bị treo trên khung bóng rổ cũng bị tràng diện đột nhiên biến đổi này làm im lặng, ngay cả "quang quác quang quác" anh ta cũng quên hô.
- Tiểu Hầu Tử, lên, nó là yêu, tuyệt không thể để nó thương tổn người sống.
- Chúng ta quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
- Khụ khụ... ...
Châu Trạch đang nằm dưới đất chỉ vào Từ Chung Lệ mặt mèo phía trước, quát.
Tiếng gào này.
Trung khí mười phần.
Tiểu Hầu Tử do dự hai giây, sau đó lập tức nhào tới.
Thậm chí nó còn không biến thân thành yêu hầu, cứ trực tiếp nhảy qua như vậy.
Từ Chung Lệ mặt mèo vốn có thiện cảm với tiểu Hầu Tử, bởi tất cả đều là yêu vật, ở thời đại này, thật ra yêu và yêu đều có cảm giác tinh tinh tương tích.
Dù sao thế giới này cũng thực sự không quá hữu hảo với yêu.
Trước đây, đông bắc đại tiên dùng phương pháp Hồ Lô Oa cứu ông nội đến phòng sách cứu người, thật ra cũng vì nguyên nhân tương tự, mọi người muốn sinh tồn được đã quá chật vật, nếu không thể đoàn kết một chút, ngược lại còn nội đấu hao tổn lẫn nhau, sớm muộn gì cũng sẽ cùng nhau đi đời, bị thời đại này triệt để loại bỏ.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!!!!
Tiểu Hầu Tử giương nanh múa vuốt đi lên.
Từ Chung Lệ mặt mèo không nhẫn tâm đánh nó, ngược lại lùi về sau một bước, đồng thời còn mở hai cánh tay mình dự định bảo vệ bản thân.
- Bốp!
Tiểu Hầu Tử tự mình đụng lên cánh tay Từ Chung Lệ.
Sau đó nó như diều đứt dây, bay rớt ra ngoài.
Sau khi rơi trên mặt đất.
Thân thể tiểu Hầu Tử càng không ngừng phập phồng.
Một cái móng vuốt ló ra phía trước.
Khó khăn nhích từng chút từng chút về phía Châu Trạch.
Trong mắt nó lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Giờ này khắc này.
Phảng phất như nó có chết cũng muốn nắm tay Châu Trạch, chết cùng một chỗ với Châu Trạch.
- ... ... - Châu Trạch.
- ... ... - Lão Trương.
- ... ... - Mặt mèo nữ.
Con khỉ này cũng giỏi thêm phần diễn cho mình quá đi.
Châu Trạch chợt phát hiện.
Trên phương diện kỹ thuật biểu diễn.
Mình bị một con Hầu Tử nghiền ép.
Diễn tốt như vậy, ngày nào đó nếu có đoàn quay bộ


Tây Du Ký


, trực tiếp đưa mày vào đoàn làm phim là tốt rồi.
Trong lòng Châu Trạch nghĩ vậy.
Sau đó anh nhìn về phía lão Trương.
Đưa mắt liếc ý là anh ta cũng đi qua một chuyến.
Nhanh chóng.
Bần thần cái gì.
Chỉ còn lại một mình anh.
Lão Trương sửng sốt một chút, sau đó đưa tay chỉ bản thân mình, ý là, tôi cũng phải lên?
Trước đây, không phải lão Trương chưa từng cùng tham gia hành động, nhưng vì nguyên nhân đặc biệt, cơ bản anh ta không trực tiếp tham dự chiến đấu, lần trang bức trước cửa hàng tiện lợi dọa lùi ông lão ở Từ Châu kia, có thể tính là lần lão Trương tham dự sâu nhất.
Châu Trạch gật đầu.
Ánh mắt thúc giục.
Lão Trương theo bản năng sờ sờ hông của mình.
Ah.
Bởi vì anh đến để giảng cho đám sinh viên, cho nên không mang theo súng.
Lập tức.
Anh ta cũng học theo Châu Trạch và tiểu Hầu Tử lúc trước, trực tiếp xông lên.
Mọi người cùng bị đánh gục sẽ có lý do thoái thác, không phải chúng tôi không muốn giải quyết chuyện này, không phải chúng tôi không muốn nghĩ cách cứu viện, mà là chúng ta không đủ sức bắt nó.
Hai mắt âm ty có sáng sủa hơn cũng không cách nào đi kiểm tra chuyện này, từ cổ chí kim, loại cơ sở lừa bịp phía trên giống vậy có quá nhiều, chỉ cần không quá làm trái với quy định, mọi người đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Ông chủ Châu cũng không phải tay mơ, không phải người mới vào thể chế một năm trước, cũng coi như có điểm quen thuộc với thể chế của âm ty.
Nói ngắn gọn.
Chính là lão du điều.
Chỉ cần miêu yêu này trả thù xong đừng bỗng nhiên đầu óc rút gân, chạy đi đại khai sát giới, vấn đề cũng không lớn.
Lão Trương xông lên.
Lão Trương hơi kích động.
Lão Trương có chút khẩn trương.
Lần đầu tiên anh ta không cận đấu với “kẻ bắt cóc” không phải người.
Phảng phất như về tới đêm hôm mình và vợ mình đính hôn.
Cảm giác thấp thỏm như khi mình mới vừa vào nghề, lần đầu tham gia hành động bắt người.
Về phần kỹ thuật biểu diễn và vân vân.
Lão Trương không nghĩ nhiều như vậy.
Bởi vì bạn đủ thực lực.
Mới có thể nói tới chuyện kỹ thuật biểu diễn, anh ta biết mình có bao nhiêu cân lượng, chỉ cần diễn xuất theo bản chất là được rồi.
Đồng thời.
Trong lòng lão Trương còn có chút lo sợ bất an.
Yêu quái.
Mày biết chúng tao đang diễn trò đúng không?
Cho nên.
Mày sẽ không thực sự một tát chụp chết tao đấy chứ?
Cảnh sát cũng sợ chết, đây là bản tính trời cho, không cách nào xóa đi, khác nhau ở chỗ, đời trước lão Trương vì hành động giải cứu đám nhỏ và giáo viên nhà trẻ mà tình nguyện chịu chết với kẻ bắt cóc.
Nhưng đây không có nghĩa anh ta nguyện ý để bản thân mình chết đi dưới tình cảnh không thể giải thích được, bầu không khí cũng không thể giải thích được.
Đánh một quyền xuống.
Từ Chung Lệ mặt mèo lùi về phía sau một bước.
Sau đó cô ấy vung móng vuốt của chính mình lên theo bản năng.
Bản năng chiến đấu vài chục năm của lão cảnh sát hình sự khiến lão Trương giơ khuỷu tay của mình lên, đỡ lấy móng vuốt của đối phương, sau đó, anh ta theo thói quen nghiêng người, áp về phía trước, lên đầu gối, vung khuỷu tay!
Ngay sau đó.
Càng là một cú gạt chân!
- Rầm!
- Rầm!
Dưới liên kích.
Vậy mà lão Trương trực tiếp đánh ngã Từ Chung Lệ mặt mèo.
Một chân giẫm lên sau lưng Từ Chung Lệ mặt mèo.
Đôi tay nắm lấy cổ tay Từ Chung Lệ mặt mèo, trói hai cánh tay cô ấy ra sau lưng.
Sau đó.
Một tay cài lại.
Anh ta đưa tay kia sờ soạng hông của mình.
Lấy còng tay bản thân mình thắt ở bên hông.
Toàn bộ quy trình mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, vô cùng thông thuận, lão Trương thể hiện ra kiến thức cơ bản khủng bố của lão cảnh sát hình sự với mấy chục năm kinh nghiệm.
Nhưng anh ta đang chuẩn bị còng tay Từ Chung Lệ mặt mèo thì.
Bỗng nhiên Lão Trương dừng động tác lại.
Đệt mợ nó.
Đệt mợ nó.
Đệt mợ nó!
Không đúng.
Cầm nhầm kịch bản!
Bên cạnh.
- ... ... - Tiểu Hầu Tử.
- ... ... - Châu Trạch.
- @#


%@@#
¥¥

!!!!!!
Tên da đen bị treo trên khung bóng rổ hét lên, vô cùng hưng phấn.
Anh ta đã gặp được ánh rạng đông của cuộc đời mình.
Châu Trạch nhắm mắt lại, thở dài.
Không thể trách lão Trương.
Chỉ có thể trách bản thân con yêu này quá yếu.
Một con yêu quái ngay cả linh hồn của nguyên thân nó cũng không cách nào dựa vào lực lượng của mình đuổi ra ngoài.
Bạn muốn nó lập tức trở nên rất trâu bò, cũng khó.
Hơn nữa.
Tuy rằng lão Trương là một quỷ sai "cái gì cũng không biết", nhưng dầu gì anh ta cũng là quỷ sai, có thể giảm ảnh hưởng của yêu khí trên người yêu vật với bản thân, lại thêm lão Trương mặc đồng phục cảnh sát, chẳng khác gì lại thêm một tiểu "buff" cho bản thân mình.
Dưới một bộ quyền.
Vậy mà thực sự có thể đánh gục miêu yêu.
Miêu yêu bắt đầu giãy giụa.
Thân thể lão Trương lay động một cái.
Té xuống đất.
Miêu yêu nhanh chóng đứng lên, ngược lại, một vuốt vồ thẳng về phía mặt của lão Trương.
Dưới một trảo này, cho dù lão Trương không chết cũng phải hốc hác.
Mới vừa rồi Lão Trương đã tận lực nhường một lần.
Nhưng rốt cục trong lòng anh ta cũng đang hoảng hốt.
Lập tức hai tay hợp lại, lại một lần nữa nhanh chóng chính xác mà bắt được cánh tay của mặt mèo.
Sau đó một cước đạp tới.
Thuận thế xoay người!
- Bốp!
Mặt mèo Từ Chung Lệ bị quăng ra ngoài.
Lăn đi thật xa trên sân bóng rổ trơn truột.
- ... ... - Tiểu Hầu Tử.
- ... ... - Châu Trạch.
- @@#####@@!!! – Anh chàng da đen.
Lão Trương nhìn thoáng qua ông chủ và tiểu Hầu Tử đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn mình.
Làm ra thủ thế xin lỗi.
Sau đó.
Anh ta xông về phía Từ Chung Lệ.
Đang trên đường chạy nhanh.
Lòng bàn chân trượt.
Khiến bản thân hung tợn té xuống đất.
Lần té này có thành phần cố ý, nhưng vì theo đuổi hiệu quả, nó vẫn rất chân thật.
Chí ít, lão Trương cũng nghe được phần eo mình truyền tới tiếng "răng rắc".
Hí... ...
Cũng may thân thể này của mình mới chừng ba mươi tuổi, không phải mình trước kia, nếu không thắt lưng gặp phải đòn như vậy, trên cơ bản đã bị phế hơn phân nửa.
Vẻ mặt Lão Trương cực kỳ thống khổ đưa tay chống phần eo của mình, vặn vẹo trên mặt đất, không đứng lên nổi.
Anh chàng da đen: (?


ω


)?
Tiểu Hầu Tử thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Châu Trạch cũng trợn trắng mắt.
Trước đây, bản thân mình còn cảm thấy Hầu Tử đang thêm phần diễn.
Kết quả thằng lão Trương này mới trâu bò.
Thiếu chút nữa sửa kịch bản.
Quỷ sai chạy thôi mà cũng ngã trên mặt đất.
Từ Chung Lệ mặt mèo đứng lên, nhìn nhìn hai người một khỉ nằm dưới đất.
Dường như trong lòng cô ấy cũng đã hiểu rõ.
Lập tức.
Cô ấy cũng không tiến công người và hầu nằm trên đất.
Mà huýt sáo một tiếng.
- Đã đến giờ.
Từ Chung Lệ mặt mèo huýt sáo một tiếng.
Trong lúc nhất thời.
Ánh trăng như từ trên cao sà xuống.
Cùng xuống, còn có một cái bóng thấp bé.
Là từng con từng con mèo, từng con từng con chó.
Bọn nó lặng lẽ đi đến.
Có mấy con theo bản năng liếc về phía đám người Châu Trạch đang nằm dưới đất.
Từ Chung Lệ mặt mèo phát ra một tiếng "meow".
Những con chó mèo mới vừa rồi còn hướng về phía đám người Châu Trạch, mắt lộ ra hung quang, tất cả đều phủ phục xuống đất, đến gần một chút, dường như còn chủ động vẫy đuôi mong chờ.
Những con vật này.
Đều là oán niệm và vong hồn của những con bị Từ Chung Lệ và người bạn trai da đen kia cùng nhau hành hạ đến chết, sau đó quay video.
Ngày hôm nay chúng.
Đến báo thù!
- Meow!
Ra lệnh một tiếng.
Rất nhiều bóng đen nhào tới.
Phân nửa đánh về phía bản thân Từ Chung Lệ dưới trạng thái vong hồn, một nửa khác thì đánh về phía anh chàng da đen kia.
Hai mắt Châu Trạch nhắm nghiền.
Không muốn nhìn nữa.
Lão Trương lại nhìn không chớp mắt.
Nhìn vong hồn Từ Chung Lệ bị cắn xé thành mảnh vỡ.
Nhìn anh chàng da đen bị treo trên khung bóng rổ, cả người máu me be bét.
Tràng diện rất thê thảm.
Cũng rất huyên náo ồn ào.
Tuy rằng tiểu Hầu Tử còn đang nằm trên mặt đất, nhưng cái đuôi nó đã sớm hưng phấn mà dựng lên, còn không ngừng lắc lư qua lại, nếu không phải thân phận không cho phép, nó thật muốn tự mình gia nhập.
Đồng thời.
Nó còn hơi nghi hoặc một chút.
Mà nhìn về phía Châu Trạch đang nằm nhắm mắt bên cạnh.
Nó không biết vì sao.
Trước đây.
Và Châu Trạch hiện tại, chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn bất đồng.
Vong hồn bản thân Từ Chung Lệ đã bị cắn xé đến nứt vỡ.
Anh chàng da đen thì bị cắn tới không còn hình người, treo ở phía trên, vẫn không nhúc nhích, chỉ có máu tươi đang không ngừng thuận theo thi thể nhỏ xuống đất.
- Meow!
Báo thù kết thúc, vong hồn đám chó mèo đều đứng ngay tại chỗ.
Thân hình của bọn nó bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Nhân quả đã xong.
Cát bụi trở về với cát bụi.
Xuống địa ngục, trở về súc sinh đạo đi.
Châu Trạch thở dài một hơi nhẹ nhõm, lúc trước anh còn có chút lo lắng, sợ sau khi đám vong hồn chó mèo này báo thù xong sẽ đi ra ngoài, đây đúng là phiền toái không nhỏ.
Từ Chung Lệ mặt mèo hướng về phía Châu Trạch.
Quỳ xuống.
Sắc mặt của cô ấy bình tĩnh như trước, nói chung, từ đầu tới đuôi, cô ấy đều khiến người ta cảm thấy cô ấy là người rất nhu hòa.
Cho dù gương mặt nửa người nửa mèo.
Cũng không khiến người ta cảm thấy sợ hãi bao nhiêu.
Có lẽ.
Bản thể của cô ấy.
Là một con mèo cái trung niên.
Tư thái ung dung, tính tình ôn hòa, thỉnh thoảng lại thích đi vào lớp học nằm ngủ, đi học chung với đám sinh viên, có lúc nó sẽ nằm bên thao trường, nhìn các học sinh đá bóng trong khóa thể dục.
Nó dịu ngoan, nó cũng cao ngạo, khi đi bộ trên sân trường, rất có thể nó sẽ cất bước chân mèo cao nhã.
Lúc này, cô ấy quỳ gối trước mặt Châu Trạch.
Như là phát hết sức lực.
Sau đó, khóe miệng nó bắt đầu có máu tươi tràn ra.
Đây là cắn lưỡi tự vẫn.
Báo thù kết thúc.
Cô ấy cũng kết thúc bản thân mình.
- Xèo xèo C-K-Í-T..T...T!
Tiểu Hầu Tử đứng lên, đi tới bên cạnh Châu Trạch.
Châu Trạch đưa tay, sờ sờ trên đầu tiểu Hầu Tử.
Nói:
- Đừng trách tao, muốn trách thì phải trách hình tượng này của người ta tốt hơn mày khi đó nhiều lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận